“Ta cược Tô Tiểu Bạch thắng.”
Ngay khi George đoàn trưởng vừa nói xong, thời điểm Hunter hội trưởng cười ha ha không có đáp lời, đột nhiên Jerry viện trưởng nghiêm túc quay đầu sang nói một câu như vậy.
Lời này lại làm cho Hunter hội trưởng cùng George đoàn trưởng có chút kinh ngạc.
Ba người bọn họ đã quen biết từ lâu, thực lực từng người đều rõ như lòng bàn tay. Mà ở trong ba người này, tạo nghệ cao nhất chính là vị Jerry viện trưởng này.
Không nghĩ tới hắn vậy mà lại cược Tô Tiểu Bạch thắng. Nghe được lời này, trong lòng Hunter hội trưởng hơi có chút không thoải mái. Hắn đưa mắt nhìn lên trên lôi đài, Dong Binh Công Hội Henri vẫn như cũ chiếm lấy ưu thế lớn mà.
“George đoàn trưởng, bây giờ Jerry viện trưởng cược Tô Tiểu Bạch thắng. Ngươi còn cược Henri thắng như trước không?”
Giả ý cười, Hunter hội trưởng quay sang George đoàn trưởng.
Lần này George đoàn trưởng lại có chút do dự. Jerry viện trưởng kia là một nhân vật tác phong nghiêm cẩn, không có khả năng hắn xem không rõ tình hình chiến đấu trên sân, chẳng lẽ trong đó còn có huyền cơ?
Hắn lại vội vàng chăm chú nhìn lên trên lôi đài, chỉ thấy Henri ép Tô Tiểu Bạch chạy Đông chạy Tây, Tô Tiểu Bạch kia nào có nửa phần bộ dáng bên thắng?
Có thể là Jerry viện trưởng kia già nên hồ đồ rồi, Râu Trắng cũng sắp dài đến ngực ......
“Hunter hội trưởng, theo ta thấy trận chiến đấu này chỉ sợ vẫn sẽ là Henri sẽ thắng.”
Bất đắc dĩ dang tay với Jerry viện trưởng, George đoàn trưởng vừa cười vừa nói.
Nhưng Jerry viện trưởng sớm đã nhắm mắt dưỡng thần, căn bản không để ý hai người bên cạnh làm cho George đoàn trưởng mất mặt.
“Tố! Chờ sau khi Tô Tiểu Bạch thua, xem ta như thế nào nhục nhã ngươi.”
George đoàn trưởng híp con mắt lại, trong lòng nộ khí đã dâng lên vạn trượng .
Tình hình chiến đấu trên lôi đài vẫn không có bất kỳ thay đổi nào. Đừng nói là ba đại nhân vật George đoàn trưởng, ngay cả người trên khán đài cũng đều nhìn ra trước mắt Tô Tiểu Bạch ở thế yếu tuyệt đối .
Nhưng bởi vì Tô Tiểu Bạch không ngừng trốn tránh bốn phía làm cho Henri tiến công nhiều lần thất bại, để cho trận chiến thực lực chênh lệch rõ ràng này khác xa chiến đấu bình thường, chậm chạp không thể hạ màn.
Bọn hắn đến để xem chiến đấu kinh thiên , không phải đến xem mèo vờn chuột. Lần này bọn hắn nhao nhao hướng lôi đài lên tiếng gầm thét: “Phế vật thì lăn xuống, nhường thắng lợi cho Henri tiên sinh!”
Hai người Mary Grant mang theo Tô Vân ngồi trên khán đài. Tô Vân nghe người chung quanh hô như vậy, trong lòng cũng có chút khó chịu. Hắn hận hận cắn răng thấp giọng nói: “Henri kia mới là người nên lăn đấy! Bạch ca ca còn chưa dung thực lực chân chính đâu.”
Nhưng lời thì thầm này lại để cho mấy dong binh cao lớn vạm vỡ bên cạnh nghe thấy nhất thanh nhị sở, bọn hắn xoay người lại hung thần ác sát nhìn chằm chằm Tô Vân, quát: “Ngươi là đồ vật gì? Dám nói Henri tiên sinh của chúng ta lăn.”
Thanh âm này dọa Tô Vân khẽ run rẩy. Hắn ngẩng đầu đối mặt cùng mấy tráng hán kia, bốn mắt nhìn nhau, trong lòng lại càng bị dọa đến rung động mãnh liệt, nhưng hắn vẫn cắn chặt hàm răng không chịu nhượng bộ nửa bước.
Lúc này hai người Mary cùng Grant bước lên phía trước kéo Tô Vân lại, hướng mấy tráng hán dong binh kia cười xòa nói: “Vâng vâng vâng, đều là đến xem so tài, đừng tức giận.”
Nói xong, bọn hắn vội vàng lôi kéo Tô Vân liền rời khỏi chỗ ngồi.
Lần này Tô Vân lại ủy khuất nước mắt lưng tròng, lại nghe Mary phàn nàn với Grant kia: “Thực sự phiền phức muốn chết. Tô Tiểu Bạch kia lên làm dong binh cấp B tùy tiện tìm hai nhiệm vụ làm chẳng phải là xong sao, tại sao muốn gây ra chuyện lớn như vậy .”
“Ngươi biết cái gì!”
Bỗng nhiên Tô Vân hất hai tay nàng ra , không nhịn được nộ khí trong lòng hét lớn: “Bạch ca ca tự có kế hoạch của mình, các ngươi không hiểu cũng đừng quơ tay múa chân.”
Lần không thể so với tiếng lầm bầm vừa rồi, làm cho bao nhiêu người chung quanh đều được nghe. Bốn phía yên tĩnh lại một chút , các dong binh đều quay đầu nhìn về hướng Tô Vân.
Mà Mary cũng là sắc mặt âm trầm. Nàng hít sâu một hơi vội vàng kéo Grant trực tiếp đi ra ngoài, hô: “Được! Vậy ngươi tự mình ở chỗ này cổ vũ cho Bạch ca ca ngươi cố lên, chúng ta đi!”
Nói xong, bọn hắn lại thật sự rời đi, bỏ lại Tô Vân một mình lưu lại trên khán đài này.
Đón ánh mắt từ bốn phía nhìn mình như nhìn quái vật, Tô Vân vạn phần không biết phải làm sao, tay chân cũng không biết để vào đâu.
Ngay tại thời điểm hắn sắp sụp đổ , đột nhiên bên cạnh có vài bóng người lách mình ra bao quanh hắn lại.
“Tiểu bằng hữu, loại địa phương này cũng không thể chạy loạn, đi theo ta.”
Đám người này đều mặc trang phục màu xanh đậm hiện Kim Đấu Bồng, nhìn qua có chút bắt mắt.
Thấy bọn hắn, sắc mặt các dong binh bốn phía lập tức biến hóa, vội vàng quay đầu chăm chú nhìn lên trên lôi đài, không dám tiếp tục nhìn Tô Vân nữa .
Mà lúc này tình hình chiến đấu trên lôi đài rốt cuộc có biến hóa.
Tô Tiểu Bạch dựa vào tốc độ thân hình của mình, chậm rãi kéo ra một khoảng cách với Henri kia.
“Đồ chó hoang, ngươi muốn dùng thể lực mài chết ta sao? Không có khả năng!”
Henri kia cười ha ha, lên tiếng gào thét .
Ngay tại lúc này, Tô Tiểu Bạch ngoài dự liệu của tất cả mọi người dừng bước chân lại, đột nhiên xoay người đi tới chỗ Henri kia.
“Thông linh bảo giới, hóa hình thành thương!”
Trong tiếng hô, đồ án quỷ dị bí ẩn trên ngón tay phải của hắn xuất hiện từng trận quang mang, quang mang này ngưng tụ thành một thanh Long Trường Thương trong tay hắn, tản ra từng luồng khí tức doạ người .
“Làm gì vậy, chạy không nổi rồi phải không?”
Henri trợn tròn con mắt lên, căn bản không ý thức được tình hình chiến đấu đã yên lặng phát sinh biến hóa, còn tưởng rằng Tô Tiểu Bạch chạy không nổi nữa nên dự định liều mạng một lần.
Không chỉ Tô Tiểu Bạch có binh khí, hắn cũng có. Chỉ thấy tay phải hắn hất lên, lúc này giới chỉ trên tay hắn cũng nổi lên quang mang, một thanh quỷ đầu loan đao bay lên giữa không trung, bị hắn siết trong tay.
Đương nhiên giới chỉ của Henri kia tuyệt không giống với thông linh bảo giới của Tô Tiểu Bạch. Thông linh bảo giới là căn cứ khắc hoạ trận pháp mà huyễn hóa bản thân thành các dạng binh khí, mà của Henri kia chỉ là một cái nhẫn trữ vật mà thôi, hiệu quả nhìn qua giống nhau nhưng lại khác biệt một trời một vực.
Leng keng!
Trong chốc lát, đầu trường thương cùng với đầu quỷ loan đao kia đã nặng nề đụng vào nhau, tóe ra từng trận hoa lửa.
Đột nhiên nụ cười trên mặt Henri ngưng trệ.
Sức mạnh trên tay này không đúng!
Trong lòng của hắn hoảng hốt, vội vàng định thần nhìn lại.
Vừa nhìn qua, hắn đã thấy trường thương trong tay Tô Tiểu Bạch lại hóa thành một con rắn, gầm thét lao về phía mình!
Tướng mạo con rắn này doạ người, tiếng gầm gừ lại cực kỳ kinh khủng. Loại sinh vật này, hắn chưa từng thấy bao giờ!
Nhưng thời điểm hắn đang sửng sờ, Tô Tiểu Bạch cũng không dừng tay.
Chỉ thấy cổ tay hắn lắc lư, trường thương lập tức hóa thành một cây côn đập vào đại đao trong tay Henri . Henri lập tức kêu đau , quỷ đầu đại đao cũng bay ra ngoài mấy chục mét, cắm lên trên lôi đài.
Lúc này Henri kia mới bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, phát hiện quái vật vừa rồi mình nhìn thấy chỉ là huyễn ảnh mà thôi, uy hiếp trước mắt vẫn là trường thương trong tay Tô Tiểu Bạch !
Nhưng lúc này đã trễ, trường thương cũng đã đến mặt hắn.
Một màn này để cho người chung quanh kinh hô liên tục, trợn mắt hốc mồm. Ai cũng không biết vừa rồi vì sao Henri kia lại đứng bất động như vậy!