“Người đi không ai sống sót......”
Tô Tiểu Bạch thấp giọng đọc một lần, luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái.
“Những lời này là người tự mình đi qua hiện trường lưu lại, hắn giao phó xong câu nói này liền phát điên. Chúng ta không dám thay đổi, nên cứ để nguyên như vậy.”
Jerry nhấp ngụm rượu, nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ cười nói: “Lúc trước ta và ngươi đã nói qua, chúng ta đã chuẩn bị vô số cho nhiệm vụ này, đương nhiên kể cả việc thăm dò thực địa .”
Tô Tiểu Bạch nhíu nhíu mày, ghé mắt nhìn sang bên cạnh bức họa.
Bức họa kia cũng không phải bình thường, vẽ một cự nhân buông thõng hai tay ngồi ở trên một ngọn núi lớn cao vút trong mây. Đỉnh ngọn núi lớn kia có thể đâm vào tầng mây đã có thể coi là hùng vĩ, nhưng so sánh với cự nhân lại trở nên giống như là đồ chơi của tiểu hài tử vậy, mất hết uy nghiêm .
“Độc nhãn cự nhân sao?”
Hắn tự tay tiếp tục lật xem quyển trục, đằng sau là đủ loại tư liệu viết về truyền thuyết dân gian liên quan tới độc nhãn cự nhân kia.
Đông.
Giở quyển trục đến cuối cùng, đột nhiên bên trong lại có một quyển trục nhỏ nhảy ra ngoài rơi trên mặt bàn.
Quyển trục nhỏ này tản ra sóng ma lực cực kỳ nồng nặc, cho dù nhìn qua một chút cũng khiến cho người tâm hoảng ý loạn, chỉ sợ sơ ý một chút mở ra quyển trục sẽ phóng xuất lực lượng khổng lồ hủy thiên diệt địa bên trong ra .
“Quyển trục này là kết tinh tâm huyết của ma đạo học viện chúng ta, có nó ngươi hoàn thành nhiệm vụ này sẽ cực kỳ đơn giản. Đây cũng là nguyên nhân vì sao ta nói chúng ta chỉ thiếu một người để hoàn thành bước cuối cùng này.”
Chẳng biết từ lúc nào Jerry đã xoay người đi, khiến người khác không thấy rõ biểu lộ của hắn .
Mà Tô Tiểu Bạch tự nhiên cũng không để ý trong lòng của hắn đang tính toán gì , hắn chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, để Jerry viện trưởng này dẫn hắn đến cao tầng Saiya liên bang mà thôi.
“Tốt, ta tiếp nhận nhiệm vụ này .”
Hắn thu hồi quyển trục, đứng lên đi ra ngoài cửa, đột nhiên hắn giống như là nhớ tới việc gì đó, quay đầu nhíu mày mở miệng nói với Jerry : “Jerry viện trưởng, chuyện trọng yếu như vậy, ta muốn ngươi đưa trước 2 vạn tử tinh tệ.”
“Dễ nói.”
Jerry vỗ tay phát ra ba tiếng, lập tức ngoài cửa đã có người gõ cửa cung kính đi vào, chắp tay dâng lên một tấm Tử Tinh Tạp cho Tô Tiểu Bạch .
“Trong thẻ có 200 vạn tử tinh tệ, ngươi cứ việc cầm đi. Ngươi nhớ kỹ, 200 vạn cũng chỉ là là số lẻ của thù lao nhiệm vụ lần này mà thôi......”
Tô Tiểu Bạch tiếp nhận Tử Tinh Tạp sớm ra khỏi phòng khách, trở về chỗ mấy người Tô Vân đang chờ đợi.
Mang theo bọn hắn ra khỏi tửu quán, Tô Tiểu Bạch để cho hai người Mary lấy tiền trong Tử Tinh Tạp ra.
Tử Tinh Tạp này do ma lực đúc thành , rất là thuận tiện, chỉ cần nhẹ nhàng đụng một cái tiền sẽ xoay qua chỗ khác.
Lúc thực sự cầm 2 vạn tử tinh tệ tới tay, hai mắt Mary trợn tròn lên, trong mắt lộ ra kinh hỉ mười phần. Grant đứng ở bên cạnh sắc mặt âm trầm không chắc, cũng không biết là hắn vui vẻ hay là nổi giận.
“Chúng ta không còn nợ nhau.”
Phất phất tay, Tô Tiểu Bạch trực tiếp mang theo Tô Vân đi về nơi xa .
“Bạch ca ca, có phải ngươi nhận một nhiệm vụ rất nguy hiểm hay không ?”
Trên đường đi Tô Vân có chút lo nghĩ nhẹ giọng hỏi.
Tô Tiểu Bạch gật gật đầu, cười nói: “Yên tâm đi, tiểu Vân ngươi sẽ không quên ta là ai chứ?”
Lời này đánh thức Tô Vân, để hắn nhớ lại Tô Tiểu Bạch chính là người sáng tạo ra thế giới này, lão tổ tông Tô thị nhất tộc, Thần Chủ khai thiên ích địa đời thứ nhất .
Nhưng...... Hình như thực lực Bạch ca ca hắn bây giờ vẫn chưa khôi phục được một phần ngàn tỉ nữa.
“Ta sẽ rời khỏi đây một khoảng thời gian, nhưng sẽ trở lại thật nhanh. Trong khoảng thời gian này ta sẽ tìm một chỗ cho ngươi nghỉ ngơi, tiểu Vân ngươi cũng đừng chạy loạn.”
Tô Tiểu Bạch vừa đi vừa mở miệng phân phó.
“Bạch ca ca, ngươi cũng muốn bỏ ta lại một mình sao!?”
Lần này Tô Vân phản ứng rất mạnh, hắn lập tức dừng bước, mắt trợn tròn lên.
Thấy hắn như vậy, Tô Tiểu Bạch cũng có chút dở khóc dở cười, trong lòng lại càng đau lòng không thôi. Hắn vội vàng xoay người cười trấn an nói: “Không phải ngươi mới nói Bạch ca ca nhận một nhiệm vụ rất nguy hiểm sao? Nhiệm vụ kia với ta mà nói dễ như trở bàn tay, nhưng đối với tiểu Vân mà nói lại hơi khó rồi.”
Tô vân quệt miệng, nước mắt sắp trào ra, quay đầu đi không muốn nhìn Bạch ca ca.
“Người tới chiếu cố ngươi, hẳn ngươi sẽ thích hắn .”
Đột nhiên Tô Tiểu Bạch đứng lên, hướng nơi xa phất phất tay.
Người tới đứng ở trong rừng cây nhỏ, dù là ánh sáng mặt trăng cũng không chiếu ra khuôn mặt của hắn, nhưng trong túi hắn cắm một đóa hoa hồng, lại để cho bất luận kẻ nào cũng có thể gọi ra tên của hắn.
“Mễ Cao cửa hàng trưởng, làm phiền ngươi.”
Mang theo Tô Vân đến trước mặt Mễ Cao, Tô Tiểu Bạch đưa Tử Tinh Tạp trong tay tới, thản nhiên nói: “Trong thẻ có 198 vạn tử tinh tệ, làm phiền Mễ Cao cửa hàng trưởng chiếu cố tiểu Vân một tuần lễ.”
“Ta còn tưởng rằng ngươi hẹn ta ra là có chuyện gì.”
Mễ Cao nhếch miệng cười cười, duỗi hai ngón tay ra lặng yên không một tiếng động cầm lấy Tử Tinh Tạp, gật đầu sảng khoái nói: “Tô tiên sinh ngươi yên tâm đi, ta làm việc nổi danh là giọt nước cũng không lọt, nếu ngươi không tin cứ việc nghe ngóng. Một tuần lễ sau, ta bảo đảm Tiểu Vân sẽ lông tóc không tổn mà trở lại bên cạnh ngươi.”
Mễ Cao này không phải chỉ có một tửu quán đơn giản như vậy.
Trong nháy mắt chạm mặt cùng hắn , Tô Tiểu Bạch đã đoán được thực lực tên này có vẻ không kém hơn Henri dong binh cấp A kia.
Về phần vì sao hắn lại hạ mình làm một cửa hàng trưởng của tửu quán, e rằng chỉ có chính hắn minh bạch nguyên nhân trong đó .
“Tiểu Vân, cho ta một tuần lễ.”
Vỗ nhẹ nhẹ bả vai Tô Vân, hắn liền cười quay người biến mất ở nơi xa. Trong rừng cây chỉ còn lại tiếng khóc lớn của Tô Vân cùng Mễ Cao đứng ở phía sau hắn khẽ mỉm cười.
Trên quyển trục viết độc nhãn cự nhân kia ở phía tây thành, trên một tòa cô đảo hơn bảy trăm dặm. Đường đi xa xôi, Tô Tiểu Bạch nhất định phải dành ra thời gian.
Về phần thủ tục Dong Binh Công Hội bên kia để cho Jerry lo là được. Hắn khởi hành đêm nay, sớm nhất trưa mai là có thể đến.
Mà hắn cũng cẩn thận kiểm tra qua quyển trục ma pháp Jerry đưa cho. Trong quyển trục không hề bị động tay chân, là ma pháp quyển trục cực phẩm thứ thiệt, chỉ sợ đặt trên thị trường cũng có thể bán ra cái giá cao hơn ức tử tinh tệ.
Nếu có thể để cho quyển trục hoàn toàn phóng thích ra ma lực trong đó, e rằng uy lực so với lúc Tô Tiểu Bạch thôi động thông linh bảo giới hủy diệt thành Thel lần trước còn khoa trương hơn một chút.
Hắn cưỡi tuấn mã dưới hông , đi về phía tây như mũi tên rời cung, một đường lao vùn vụt. Sáng sớm hôm sau hắn đã tới được hoang đảo cự nhân kia.
Chỗ kia đúng với tên gọi là đảo hoang, bốn phía đều không giáp giới với đại lục. Nơi này giống như là một ngục giam, dùng nước biển để vây khốn độc nhãn cự nhân.
Thế nhưng bức họa trong quyển trục lại khoa trương không ít.
Ít nhất lúc này Tô Tiểu Bạch ngồi cách đảo hoang không đến mười dặm hải vực, chỉ thấy được đại sơn cao vút trong mây kia, cũng không trông thấy độc nhãn cự nhân ngồi trên ngọn núi lớn kia.
Nhưng Tô Tiểu Bạch có thể chắc chắn trăm phần trăm quái vật kia giấu ở trên cô đảo này, bởi vì sương mù bốn phía cuốn lấy khí tức quỷ dị càng ngày càng nồng đậm.