Vì không muốn thêm phiền phức cho Julia, Tô Tiểu Bạch lôi Hoài Đặc kia trực tiếp ra khỏi giáo đường.
“Thả ra, ngươi thả ra cho lão tử......”
Hoài Đặc gầm nhẹ không ngừng giãy dụa, nhưng cũng không tránh thoát được chút nào.
“Ngươi thức thời thì mang ta trở về gia tộc các ngươi.”
Trừng mắt nhìn Hoài Đặc một chút, Tô Tiểu Bạch không khỏi nhíu mày.
Hoài Đặc này quả thực là hậu duệ Tô thị huyết mạch của hắn, nhưng bộ dạng này của hắn cũng thực sự khiến Tô Tiểu Bạch cảm thấy mất hết thể diện.
“Được, Được! Ta mang ngươi về là được.”
Đón nhận ánh mắt của những người đi đường chung quanh, trên mặt Hoài Đặc xấu hổ đỏ bừng, vội vàng cắn răng hô.
Hắn chỉ nói mang về Giáo Đình, nơi đó cao thủ nhiều như mây, đối phó với một Tô Tiểu Bạch cỏn con này còn không phải dễ như trở bàn tay? Đến lúc đó hắn sẽ trả lại cho Tô Tiểu Bạch khuất nhục hắn phải chịu gấp trăm lần!
Buông lỏng cổ áo Hoài Đặc ra, hai người Tô Tiểu Bạch liền đi theo phía sau hắn.
Đi một hồi lâu trong Quang Minh thành này, cuối cùng cũng đến trước cửa một tòa lâu đài.
Tòa lâu đài này đen như mực, nhìn qua không hề thu hút sự chú ý của người khác, nhưng nếu như nhìn cẩn thận một chút là có thể nhìn ra tòa lâu đài này lộ ra một cỗ khí tức xa hoa.
Vách tường nhìn qua giống như là gạch không thể bình thường hơn, nhưng trong đó lại lộ ra từng trận chấn động, tuyệt đối không phải phàm vật. Mà cửa sổ bề ngoài xấu xí này cũng có càn khôn bên trong, không phải dùng pha lê cấu thành, mà là trực tiếp bày ra vô số trận pháp độc lập ngưng tụ thành một màn sương mù tuyệt đối nhìn không thấu.
“Thuộc hạ tham kiến Hoài Đặc các hạ.”
Hai tên thủ vệ đóng giữ cửa ra vào thấy được người tới, vội vàng quỳ một gối xuống đấy hành lễ.
Bọn hắn là Giáo Đình bí vệ, cũng không phải là người trong gia tộc Jackson, địa vị thấp nhất, nhưng bọn hắn còn lấy việc gia nhập Giáo Đình làm vẻ vang.
Hoài Đặc đi đầu tiên phất phất tay không nói một câu, mang theo Tô Tiểu Bạch trực tiếp đi vào bên trong tòa lâu đài này.
“Ngồi đi, ta thay ngươi đi thông báo một tiếng.”
Về tới địa bàn của mình, tự tin vừa mới bị đả kích cũng chầm chậm khôi phục, lúc này Hoài Đặc nói xong liền cười lạnh không thôi.
Hắn là Tư Mã Chiêu chi tâm, người qua đường đều biết.
Thả hắn đi, e rằng sau đó sẽ gặp phải toàn bộ Giáo Đình vây quét.
Nhưng nếu Tô Tiểu Bạch không thả hắn đi, làm sao có thể gặp mặt Jackson gia tộc đây?
Hắn phất phất tay đuổi Hoài Đặc đi. Hắn muốn như thế nào thì cứ để kệ hắn, trong lòng Tô Tiểu Bạch chưa từng có chút hoảng sợ.
“Bạch ca ca, ngươi nhìn ở kia có để một bức tượng thần.”
Đột nhiên Tô Vân chỉ vào một nơi cách đó không xa kinh hô.
Tượng thần cũng không kỳ quái, nhưng bên trong tượng thần tòa lâu đài này lại có mấy phần khiến cho Tô Vân giật mình.
Bởi vì tượng thần này hoàn toàn khác biệt với cái lần trước hắn thấy bên trong giáo đường. Tượng thần nhìn qua giống như là một người sống đứng ở đó, thậm chí Tô Vân có thể cảm giác được hô hấp của nó, ánh mắt của nó......
Tô Tiểu Bạch sau khi bước vào cửa đã chú ý tới tượng thần kia. Tượng thần này là chính phẩm chân chính, có thể truyền tín ngưỡng chi lực tới cho thần, cũng không phải phế phẩm không có chút linh tính nào ở giáo đường lúc trước có thể so sánh.
“Tô Vân, lát nữa ngươi theo sát ta, tuyệt đối đừng chạy loạn.”
Đột nhiên hắn sờ tay lên đầu Tô Vân nhẹ giọng cười nói.
Lát nữa nếu làm không tốt sẽ có một trận ác chiến, Tô Tiểu Bạch phải sớm nói một tiếng cho Tô Vân, để phòng hắn hoảng sợ chạy loạn.
Không đợi Tô Vân nháy nháy mắt đáp lời, ở nơi xa đã truyền đến một loạt tiếng bước chân thùng thùng đông đúc vừa dầy vừa nặng .
“Chính là hắn, bắt lại cho ta!”
Hoài Đặc rống lên giận dữ, chấn động đến mức đèn treo cũng bị rung động.
Mà theo sát phía sau Hoài Đặc vọt tới phòng khách là hai đội Giáo Đình bí vệ võ trang đầy đủ. Bọn hắn thân mặc khôi giáp giống như Thánh điện kỵ sĩ, thế nhưng kiểu dáng khôi giáp này lại hoàn toàn khác biệt, khí tức trên thân cũng không tương đồng chút nào.
Thánh điện kỵ sĩ lấy năm màu đỏ, vàng, lam, lục, ngân, kim để phân chia thực lực, lấy kim vi tôn. Chỉ sợ thực lực yếu nhất trong đám giáo Đình bí vệ này cũng có thể sánh ngang với ngân kỵ sĩ bên trong Thánh điện kỵ sĩ đoàn, tuyệt không phải kẻ yếu.
Nhưng dưới khí thế như vậy, một tay Tô Tiểu Bạch bảo vệ Tô Vân sau lưng , lại ngửa đầu nhìn xuống Giáo Đình bí vệ trước mắt, bộ dáng mười phần uy phong .
Động thủ, hắn vung tay lên huyễn hóa thông linh bảo giới trong tay tâm thành một cây Bàn Long trường thương ngân quang .
Tùy ý huy động, mũi thương tựa như cuồng long xuất thủy ra vào bên trong Giáo Đình bí vệ, trong chốc lát tiếng binh khí va chạm nhau loạn xạ. Mấy chục Giáo Đình bí vệ này liên tục lui lại, nào còn có khí thế như lúc mới bắt đầu.
“Hoài Đặc to gan! Ngươi có biết ta là ai? Nhanh cút đi mời tộc trưởng các ngươi ra đây cho ta.”
Trông thấy chiến trận này, nộ khí trong lòng Tô Tiểu Bạch bùng lên, không chịu được trừng mắt gầm thét .
Hậu duệ Tô thị này đổi tên đổi họ thành Jackson gia tộc, không biết tổ tông, cam làm chó săn cho người khác. Nếu như là vì an nguy nhất thời thì có thể thông cảm, nhưng cho tới bây giờ bọn hắn lại sớm quên đi thân phận của mình, thật sự xem mình làm là chó săn trời sinh, không những không cho là nhục ngược lại còn cảm thấy vẻ vang!
Chuyện này bị Tô Tiểu Bạch nhìn vào trong mắt, trong lòng sao có thể không tức giận.
Hai câu này hắn đã vận dụng linh lực bản thân, khiến cả tòa thành đều đang run lẩy bẩy. Mà Hoài Đặc đứng cách đó không xa lại càng dựng thẳng tóc lên, toàn thân trở nên mềm oặt bất lực, không khống chế được thân thể quỳ xuống mặt đất.
Dị biến như khiến sắc mặt Hoài Đặc kia trắng toát, miệng cũng không thể nói chuyện.
Nhưng Tô Tiểu Bạch cũng không nhằm vào Giáo Đình bí vệ bốn phía , cho nên bọn hắn không chịu ảnh hưởng lớn. Nhưng lần này ngược lại để bọn hắn được đà lấn tới, lại rống giận cầm lấy binh khí vọt lên.
Đón đỡ cương thiết hồng lưu này, hắn xoay chuyển cổ tay, cầm ngay ngắn Long Trường Thương trong tay, chân phải bước mạnh lên phía trước một bước, vung trường thương trong tay lên.
Trong chốc lát chỉ thấy được linh lực phun trào bốn phía giống như có cuồng lôi sấm sét ẩn trong đó, có chút doạ người. Mũi thương phá không xuất hiện từng tiếng bạo nổ, sau một hồi lại trở thành hổ khiếu long ngâm, phong mang hóa thành cuồng mãng đánh thẳng tới nhóm Giáo Đình bí vệ.
“Quang Minh thần tại thượng!”
Giáo Đình bí vệ gầm thét, đón đỡ thế tiến công đều không hẹn mà cùng lên tiếng ngâm xướng.
Trong lúc ngâm xướng trên người bọn hắn tuôn ra bạch quang , lực lượng mạnh mẽ trên người bọn hắn phun trào tràn ngập bốn phía, uy thế hiển lộ ra giống hệt như khi Nael thảo phạt độc nhãn cự nhân, chỉ là quy mô của đám Giáo Đình bí vệ này yếu hơn nhiều mà thôi.
Leng keng!
Trong nháy mắt mũi thương va chạm với khí tức màu trắng sữa huyễn hóa từng trận kim quang, nổ tung ra, bụi bay mờ mịt.
Nhưng ngay sau đó linh lực va chạm cuốn lên cuồng phong, trong nháy mắt đã xua tan đám bụi mờ này không còn chút gì, để cho đám người bên ngoài nhìn thấy tình hình chiến đấu nhất thanh nhị sở.
“Thật mạnh......”
Lúc này ở vị trí bên ngoài cách tòa thành Giáo Đình ngàn mét, một hắc bào thiếu nữ lẩm bẩm một tiếng.
Nàng không phải ai khác, mà chính là dong binh cấp C lần trước, Charlotte Jackson.
Sau khi biết Tô Tiểu Bạch lấy được thư giới thiệu của Jerry, muốn tới Quang Minh thành tìm Jackson gia tộc, nàng đã bí mật theo sát phía sau tới tận nơi này.
Mặc dù bây giờ nàng không ở trong tòa thành Giáo Đình, nhưng nàng có thể gọi ra một loại ma vật giống như con mắt mọc hai cánh, đi điều tra thay mình.
Bởi vậy trong thành xảy ra chuyện gì, nàng đều biết rõ ràng.
Nhưng bây giờ người sáng suốt đều nhìn ra được, trong chiến đấu Tô Tiểu Bạch chiếm cứ ưu thế lớn hơn. Charlotte lại cau mày chưa từng buông lỏng, bởi vì nàng là người trong Jackson gia tộc, hiểu rằng Giáo Đình bí vệ tuyệt đối không phải là sức mạnh chân chính của Giáo Đình.
Thậm chí cho đến bây giờ, trận chiến đấu này ngay cả mở màn cũng không được tính.