Trong thành Giáo Đình một mảnh hỗn độn, tiếng kêu rên không ngừng.
Dưới trường thương của Tô Tiểu Bạch, mấy chục Giáo Đình bí vệ kia đều thất bại thảm hại.
Mặc dù trên người bọn hắn mặc khôi giáp trầm trọng, còn gọi lực lượng của Quang Minh Thần tạo thành kết giới hộ thể, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn bảo vệ được tính mạng bọn họ mà thôi.
Trước mắt mấy Giáo Đình bí vệ này muốn đứng lên còn khó hơn lên trời.
Mà đứng giữa đám oát con đang không ngừng kêu rên này chính là Tô Tiểu Bạch. Hắn đưa cánh tay lên, lúc này trường thương đã đưa tới cổ họng của Hoài Đặc ngồi cách đó không xa.
Lần này Hoài Đặc kia bị dọa đến thất hồn lạc phách, con ngươi thít chặt, phía dưới đũng quần ướt đẫm, theo bản năng nhắm chặt con mắt kêu khóc nói: “Đừng, đừng giết ta!”
Nhưng tiếng rống còn chưa dứt, đã nghe thấy đông một tiếng trầm đục vang bên tai.
Đó là một cây cờ xí, cán cờ màu vàng, lá cờ màu xanh đậm có ngân sắc tô điểm, ở giữa là một vòng mặt trời màu vàng.
Đột nhiên lá cờ lay động, năng lượng bên trong lá cờ này bành trướng như hồng thủy vỡ đê, trút xuống bốn phía.
Trường thương của Tô Tiểu Bạch đến một nửa đã chạm vào vòng năng lượng bảo hộ trên lá cờ kia, nổ ra tiếng vang ầm ầm. Năng lượng chạm vào nhau nhấc lên cuồng phong, lại khiến cho những Giáo Đình bí vệ ở bốn phía này phải chịu khổ, từng tên kêu thảm bị thổi bay tán loạn ra ngoài.
Mà Tô Tiểu Bạch bị ngăn lại, thế công cũng chậm xuống. Vạt áo bị cuồng phong cuốn lên kêu phần phật, hắn quát nhẹ một tiếng, chuyển động cổ tay liền thu hồi trường thương.
Hoài Đặc kia cũng coi như tốt số, nguy lúc nguy nan có người xuất thủ cứu mạng nhỏ của hắn.
“Giáo Đình bí vệ ở đâu!”
Đột nhiên một tiếng quát của nữ nhân từ trên trời giáng xuống, vang vọng bốn phía không thôi.
Ngay sau đó chỉ nghe thấy một tiếng trầm đục, một bóng đen ầm ầm đáp xuống sàn nhà phòng khách này, đập vỡ hòn đá thành mảnh nhỏ.
Người tới cũng là thân mặc khôi giáp, nhưng khôi giáp trên người nàng không hoàn toàn giống với những Giáo Đình bí vệ khác, có chỗ khác biệt hoàn toàn. Thí dụ như trước ngực nàng khắc một trận pháp hình dạng nửa vòng mặt trời, là thứ mà những bí vệ khác không có.
“Trước đây Giáo Đình bí vệ chúng ta sớm đã lập thệ bán tên họ của mình cho Quang Minh thần, đây là vinh quang của chúng ta ! Bây giờ Giáo Đình cần các ngươi, các ngươi đang ở đâu?”
Nữ nhân này rống giận, tuy âm thanh mang theo vài phần mảnh mai, nhưng ngữ khí lại hùng hổ dọa người.
Vừa gào thét, nữ nhân kia cúi người trực tiếp cắm cờ xí bên cạnh.
Trong nháy mắt bị nàng nắm lấy, lá cờ kia lập tức tản mát ra từng trận kim quang, năng lượng đang ngưng tụ thành kết giới bên ngoài cũng chảy trở về, khiến khí thế trên người nữ nhân này là đột nhiên dâng lên.
“Thế mà để đại tỷ ra tay rồi, không đến mức đó chứ......”
Lúc này Charlotte đang dựa vào ma vật nhìn trộm chiến đấu lại liên tục kinh hô.
Nữ kỵ sĩ kêu la om sòm đối với Giáo Đình bí vệ, tay cầm cờ xí kia không ai khác, chính là đại tỷ Austin của nàng, cũng là trưởng nữ của Jackson gia tộc .
Mà theo Austin cầm cờ xí xuất hiện, tình hình chiến đấu cũng vì vậy mà xảy ra biến hóa cực lớn.
Đám Giáo Đình bí vệ kia vốn hẳn nên nằm trên mặt đất rên rỉ, nhưng được ánh sáng màu vàng óng của cờ xí trong tay Austin chiếu rọi, vậy mà lại nhao nhao đứng lên một lần nữa .
Bọn hắn không chỉ có hoàn toàn khôi phực thương thế, khí thế trên người còn tăng lên một khoảng lớn, so với bộ dáng yếu đuối vừa rồi quả thực là khác biệt như trời với đất.
Có Austin, đây mới thật sự là Giáo Đình bí vệ.
“Dâng sinh mệnh cho Quang Minh thần, đây là vinh quang của chúng ta!”
Austin dẫn bí vệ môn gầm thét lên tiếng, trực tiếp liền lần nữa hướng Tô Tiểu Bạch phát khởi xung kích.
Nếu nói thời điểm ngay từ đầu Giáo Đình bí vệ tiến công giống như một con thỏ nhào tới trước mặt, vậy thì Giáo Đình bí vệ trước mắt phân tán ra bốn phía tiến công lại chính là một đầu cự mãng.
Mà không khéo chính là hai người Tô Tiểu Bạch đã bị thân thể to lớn của con cự mãng này quấn quanh, không có nửa phần khoảng trống lui về sau.
Tô Vân bị cảnh tượng này dọa núp sau lưng vạt áo hắn, trong lòng hoảng sợ vạn phần.
Nhưng kỳ quái là lúc này Tô Tiểu Bạch cũng không tiến công cũng hoặc phòng ngự, mà là nắm chặt hai tay, trường thương hóa thành tia sáng trở lại bên trong thông linh bảo giới .
Đây là từ bỏ giãy dụa, vươn cổ chuẩn bị chịu chết sao?
Austin xông tới đầu tiên, sát ý trong mắt không giảm bớt nửa phần, trên tay nắm cờ xí ngược lại còn tăng thêm mấy phần lực đạo .
Tay trái hắn chạm lên trên mu bàn tay phải, lướt nhẹ qua đồ án quỷ bí ở ngón giữa tay phải.
Lập tức có một tia sáng trắng từ bên trong đồ án đen như mực này bắn ra, tựa như hồng thủy trong nháy mắt che lấp bốn phía Austin cùng với mấy chục Giáo Đình bí vệ kia.
Hơn nữa xa xa không chỉ có như thế, cỗ lực lượng khổng lồ này còn trực tiếp nuốt lấy toàn bộ tòa thành Giáo Đình.
Mà Charlotte thân ở nơi rất xa, sắc mặt đột nhiên trắng nhợt, không nhịn được phun ra ngụm lớn máu tươi, hai tay mạnh mẽ chống dưới mặt đất mới có thể đứng vững thân thể.
Nàng thở hổn hển, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ nhìn về phương hướng Giáo Đình, trong lòng đã bị sợ hãi bao phủ.
Trong nháy mắt cỗ lực lượng kia bộc phát ra, ma vật do nàng khống chế ẩn nấp bốn phía đã trực tiếp hóa thành tro, sức mạnh phản phệ trở về khiến cho bản thân nàng bị trọng thương .
Như vậy ở trung tâm chiến trường phải là cảnh tựng điên cuồng như thế nào? Charlotte căn bản nghĩ cũng không dám nghĩ.
Tòa thành Giáo Đình lúc này đã trở thành một quả trứng gà cực lớn tản ra ánh sáng nhàn nhạt, ở chính giữa quả trứng gà này là Tô Tiểu Bạch đang bành trướng sức mạnh, để ngoại nhân căn bản không cảm giác được trong đó xảy ra chuyện gì.
Mà lúc này Austin cũng không chịu nổi. Thân thể cứ như vậy đứng yên, ngay cả ngón tay cũng không thể động đậy nửa phần. Không chỉ có nàng, Giáo Đình bí vệ bốn phía cũng đều bị như vậy.
Ngược lại Tô Tiểu Bạch kéo tay Tô Vân, ung dung ra khỏi vòng vây này.
Hắn từ trong góc lôi ra một cái ghế coi như hoàn hảo, buồn bực ngồi xuống, sau đó trong lòng nhất niệm, lực lượng khổng lồ đang giam cầm Austin cùng một đám Giáo Đình bí vệ lập tức trong nháy mắt tiêu tan, để bọn hắn lảo đảo mấy bước suýt nữa ngã xuống đất.
“Hậu duệ Tô thị, tiến lên yết kiến!”
Thời điểm trong lòng mọi người ở đây đều đang kinh hoàng, đột nhiên bốn phía vang lên một thanh âm hùng hậu không phải nam không phải nữ không lớn không nhỏ lại cực kỳ rõ ràng .
Hậu duệ Tô thị? Là thứ đồ vật gì!
Austin nghe vậy trong lòng vô cùng lo lắng, thế cục trước mắt căn bản liền không do nàng khống chế, ai biết Tô Tiểu Bạch rốt cuộc là dùng yêu pháp gì!
Nhưng hiện tại nàng giống như lưng đang cõng vài toà đại sơn, bước nửa bước lên phía trước cũng phải hít một hơi thật sâu, chớ nói chi là mang theo bí vệ tiếp tục tấn công.
Mà ngay tại thời điểm đám người không biết làm thế nào, bỗng nhiên trên bậc thang tòa thành vang lên một hồi tiếng bước chân dồn dập.
“Ai, là ai dám can đảm ồn ào ở chỗ này!”
Trên bậc thang truyền tiếng thở hổn hển cùng tiếng rống giận dữ.