Đông!
Quyền trượng mày vàng kim khảm các loại bảo thạch đập ầm ầm trên mặt đất gây khiến cho bụi bay lên mù mịt, đứng trên thang lầu hai chính là một trung niên nam nhân đang trợn trừng hai mắt.
Hắn nhìn Tô Tiểu Bạch chằm chằm , muốn mở miệng chửi rủa hai tiếng, nhưng trong lòng lại nổi lên từng trận hoảng sợ không hiểu, lời đến khóe miệng cũng nói không ra được.
Người này cũng coi như là nhân vật số một. Lực lượng khổng lồ ép Austin đến không nhúc nhích nổi chút nào, đối với hắn mà nói tựa như không tồn tại, vẫn có thể lao xuống dưới lầu.
“Còn ngươi là kẻ nào!”
Tô Tiểu Bạch liếc qua hắn quát nhẹ.
Vừa dứt lời, bốn phía lập tức nhộn nhạo từng đợt song gợn giống như mặt nước, điểm hội tụ của những gợn sóng này chính là trung niên nam nhân đang lao đầu xuống dưới kia.
Con ngươi nam nhân này thít chặt lại, vội vàng điều động sức mạnh hô vệ quanh thân thể. Ngay sau đó chỉ nghe thấy một tiếng trầm vang, sức mạnh khổng lồ bị hắn chặn lại, nhưng hắn cũng là oa một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, liên tục lui mấy bước.
“Quang Minh thần chí cao vô thượng, con dân của người ở đây cầu nguyện, xin ngài giáng thần tích......”
Dưới sự kinh hoảng trong lòng, hắn vội vàng đứng lên nói thầm , muốn mượn sức mạnh Quang Minh thần ban cho để phá vỡ khốn cảnh trước mắt.
Nhưng lời vừa nói được một nửa, đột nhiên trước mặt hắn bị một đoàn bóng tối bao phủ.
“Ta hỏi ngươi là ai.”
Tô Tiểu Bạch lạnh nhạt nói một câu, lúc này dứt khoát đưa tay tóm lấy cổ áo nam nhân kia, nâng hắn lên giữa không trung.
Hắn cắn chặt răng nhìn chằm chằm Tô Tiểu Bạch không thả, trong mắt lại không giấu được sự hoảng sợ.
Lần này không giống với trước kia!
Hắn cầu nguyện Quang Minh thần, hẳn là phải thu được lực lượng cường đại hơn mới đúng, nhưng bây giờ căn bản không có chút biến hóa nào!
“Bây giờ chỗ này là địa bàn của ta, kẻ khác dù là ai cũng không xen vào được.”
Tô Tiểu Bạch nhìn thấu tâm tư của hắn, cười lạnh nói.
“Ta, ta! Ta là tộc trưởng Jackson gia tộc, ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn đối nghịch với Giáo Đình, với toàn bộ Saiya Liên Bang sao?”
Nhìn qua sắc mặt Tô Tiểu Bạch càng ngày càng âm trầm, nam nhân này cũng không chịu được hoảng sợ trong lòng, vội vàng hét lên để tăng lòng dung cảm.
Nhưng lời này khiến cho Tô Tiểu Bạch cảm thấy phiền muộn trong long. Hắn khinh thường nhếch khóe môi, trực tiếp vung tay ném nam nhân này sang một bên.
Nam nhân này hèn nhát như thế, nào có chút phong phạm tộc trưởng. Coi như thực sự là tộc trưởng, chỉ sợ cũng là một khôi lỗi mà thôi.
Mà sở dĩ Tô Tiểu Bạch không có tiếp tục ép hỏi là bởi vì hắn cảm thấy cách đây không nơi xa có người đang tới.
Hắn quay đầu nhìn lại, lập tức thấy được hơn mười lão đầu mặc hắc bào chạy vào, đứng ở cửa đối mặt cùng hắn .
“Tô......”
Lão đầu râu bạc trắng cầm đầu kia cắn răng giận dữ hét: “Tô thị nhất tộc với ngươi có quan hệ như thế nào!?”
Nhìn qua đám người này rõ ràng càng giống tộc trưởng hơn, xem ra chính là bọn họ đứng phía sau màn điều khiển.
“Ta là tổ tông của các ngươi .”
Tô Tiểu Bạch thở dài một hơi, bấm một pháp quyết, lập tức trên thân tỏa ra từng tia sáng.
Tia sáng như thế phiêu chuyển bốn phía, biến hóa mảnh phế tích này thành một khung cảnh khác.
Nơi đây tiên nhạc phiêu phiêu, bạch vân bồng bềnh, bốn phía có tỳ nữ vội vàng uyển chuyển, ở giữa có hàng ngàn hàng vạn người quỳ gối, mà đứng trước mặt bọn hắn chỉ có một mình Tô Tiểu Bạch.
Cảnh tượng như vậy!
Hơn mười lão đầu áo bào đen thấy vậy hai mắt mơ hồ đẫm lệ, không tự chủ được rầm một tiếng quỳ trên mặt đất, cũng học mấy ngàn mấy vạn người kia quỳ xuống dập đầu hô to: “Tham kiến Tô Thần Chủ!”
Đây là một màn ở vô số năm trước Tô Tiểu Bạch từ biệt Thiên Đình, là thời khắc cuối cùng của Tô thị nhất tộc .
Sau đó Thiên Đình điên đảo, bị ngoại nhân náo loạn. Thời điểm Tô thị nhất tộc không thể không mai danh ẩn tích trốn xuống hạ giới bỗng nhiên lại nhớ tới cảnh tượng này. Sau đó vẽ thành một bức tranh, đời đời truyền lại.
Ở bên trong tòa thành Giáo Đình này có giấu một bức, để nhắc nhở hậu nhân không nên quên tổ tông, không nên quên huyết hải thâm cừu.
Nhưng đây cũng chỉ là đánh bậy đánh bạ trùng hợp mà thôi, trước đây Tô Tiểu Bạch cũng không biết một màn này có hàm nghĩa khắc sâu như thế đối với hậu nhân. Cảnh tượng hắn huyễn hóa ra chỉ là biểu lộ cảm xúc nhất thời mà thôi.
Ngồi trên ngai vàng hư ảo, trong lòng Tô Tiểu Bạch không kìm được dâng lên từng trận lửa giận. Hắn phất tay quát lên: “Huyết mạch Tô thị, người nào tiến lên yết kiến!”
Lão đầu vừa rồi đứng ra la lên đầu tiên với Tô Tiểu Bạch mờ mịt ngẩng đầu, trên mặt đã có hai hàng nước mắt.
Hắn kịp phản ứng lại, vội vàng ngẩng đầu cao giọng nói: “Lão tổ tông, hậu nhân Tô Duy Thịnh cầu kiến!”
“Chuẩn.”
Tô Duy Thịnh kia tiến lên phía trước hai bước, kêu khóc: “Lão tổ tông, chi huyết mạch này của chúng ta dùng tên giả Jackson, trà trộn vào Saiya Liên Bang đã được vạn năm. May mắn được tổ tiên đem bí mật đời đời truyền lại, mới khiến cho hậu nhân chúng ta không quên họ Tô.”
“Trong Saiya Liên Bang, người người tu hành ma pháp, hoặc là đấu khí hộ thân . Chúng ta may mắn được truyền thừa, biết được những thứ kia chỉ là tiểu đạo. Nhưng vì cầu một ngày có thể báo thù rửa hận, chúng ta mới bái nhập môn hạ Quang Minh thần, mưu đồ thần lực......”
Lời nói của lão đầu kia nghẹn ngào không thôi, nhiều lần lau nước mắt.
“Trước mắt lão tổ tông ngươi trở về, chúng ta nhất định có thể rửa sạch ô uế, Trọng Đăng Thần Vị!”
Cuối cùng hắn hô to một tiếng, quỳ mọp xuống mặt đất, run rẩy mất khống chế hét lớn: “Thỉnh lão tổ tông thông cảm chúng ta dùng kế tạm thời, dẫn dắt huyết mạch Tô thị chúng ta một lần nữa !”
Nghe thấy chân tướng, Tô Tiểu Bạch cũng không nhịn được thở dài một hơi.
Hắn phất phất tay thu hồi huyễn ảnh bốn phía, cũng thu lại lực lượng khổng lồ bao phủ cả tòa thành Giáo Đình.
Đám người Giáo Đình bí vệ, Hoài Đặc, Austin bị lực lượng khổng lồ ép nằm trên mặt đất không thể động đậy kia lập tức thở phào một hơi, triệt để tê liệt ngồi mặt đất thở dốc không thôi.
“Bên ngoài có người đến, các ngươi phái người đi đuổi đi.”
Hắn hít sâu một hơi, sau đó chắp tay đi vào sâu trong Giáo Đình.
Trước mắt rốt cuộc đã có thể đoàn tụ với hậu nhân Tô thị, con đường của hắn cũng chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi. Phải mang theo hậu nhân Tô thị rải rác khắp nơi giết ra một con đường máu, leo lên Thần Chủ chi vị, há lại là chuyện dễ dàng? Cần phải bàn bạc kỹ lưỡng hơn.
“Dạ, Thần Chủ đại nhân!”
Lão đầu râu bạc trắng kia được người bên cạnh đỡ đứng lên, nín khóc mỉm cười, vội vàng kích động lên tiếng đáp ứng.
Hắn xoay người về hướng nam nhân trung niên chật vật không thôi, tự xưng là tộc trưởng kia quát lên: “Nhanh! Đuổi người bên ngoài đi, chúng ta có chuyện quan trọng cần thương lượng cùng Thần Chủ đại nhân .”
Ánh mắt nam nhân kia âm tàn, cắn răng từ dưới đất bò dậy, nhưng đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của lão đầu kia cũng chỉ có thể cúi đầu ngoan ngoãn tuân theo, nói: “Dạ, gia gia. Ta lập tức đi ngay.”
Nói xong, hắn xoay người đỡ nữ nhi Austin của mình dậy, sau đó hét lớn với Giáo Đình bí vệ: “Tất cả đứng lên cho ta! Dáng vẻ này nếu bị người ngoài trông thấy còn ra thể thống gì? Thể diện gia tộc Jackson chúng ta để vào đâu.”
Lúc này Tô Tiểu Bạch đã sớm mang theo Tô Vân tiến vào thư phòng ngồi xuống, thấy mười mấy lão đầu kia theo sau vào thư phòng, trên mặt lộ rõ sự vui vẻ, quỳ lạy dưới đất nói: “Lão tổ tông, xin hãy ra pháp lệnh.”
“Ta vừa thức tỉnh không lâu, chỉ biết được đại khái thiên địa biến hóa, nhưng lại không thể biết rõ chi tiết. Những năm gần đây xảy ra bao nhiêu chuyện, ta còn phải nghe các ngươi nói.”
Tô Tiểu Bạch vuốt vuốt trán, nhíu mày khẽ quát.