Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện (Bản Dịch)

Chương 1056 - Chương 1086. Lạc Vũ Quân Quân Doanh

Chương 1086. Lạc Vũ Quân Quân doanh
Chương 1086. Lạc Vũ Quân Quân doanh

Quay người, quả nhiên nhìn thấy Tô Tiểu Bạch đang đứng bên cạnh mình, Trịnh Chỉ Nhụy gật đầu liên tục không ngừng.

“Đại hiệp yên tâm đi, chỉ cần ngươi có thể đưa ta trở về an toàn, vàng bạc châu báu, thăng quan tiến tước tùy ngươi lựa chọn.”

Bộ ngực Trịnh Chỉ Nhụy phanh phanh đập vang dội.

“Đi, ta ngược lại cũng không có vấn đề gì, vậy thì tiễn ngươi một đoạn đường.”

Tô Tiểu Bạch gật đầu, nói xong trực tiếp thẳng đi thẳng về phía trước.

“Đại hiệp, còn ta chưa biết ngươi tên là gì!”

Trịnh Chỉ Nhụy vội vàng di chuyển chạy theo sau, sau đó tò mò nhìn Tô Tiểu Bạch hỏi.

“Tô Tiểu Bạch.”

Trịnh Chỉ Nhụy nghe vậy gật đầu một cái, trong đầu suy nghĩ cái tên này, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra người nào lợi hại như vậy.

Dứt khoát không suy nghĩ nữa, ngược lại chỉ cần chạy tới quân doanh Tam hoàng huynh Lạc Vũ là an toàn.

Hai người trong núi sau tiến thẳng về phía trước, Trịnh Chỉ Nhụy đã sớm không phân rõ được phương hướng, chỉ có thể đi theo sau lưng Tô Tiểu Bạch, cắm đầu chạy tới.

Trịnh Chỉ Nhụy rất muốn mở miệng hỏi Tô Tiểu Bạch, ngươi biết đường tới Lạc Vũ quân doanh không, nhưng khi thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Tô Tiểu Bạch lại không nói ra được.

Đi không bao xa, rốt cục hai người ra khỏi ngọn núi lớn này, sau đó thấy được quân doanh phía trước nằm bên trong một vùng bình nguyên !

Quân doanh Lạc Vũ Quân tọa lạc ở giữa Lạc Nhật thành cùng Tiêu Thành.

Sau khi khi Saiya Liên Bang tiến công Lạc Nhật thành, chiếm lấy Lạc Nhật thành, tiếp tục hướng tới một đạo phòng tuyến cuối cùng là Tiêu Thành.

Nhưng mà trong lúc bất chợt Saiya Liên Bang bị diệt quốc, Lạc Vũ quân vẫn còn trú đóng ở đây.

Nhìn thấy toà quân doanh kia, Trịnh Chỉ Nhụy nhất thời hưng phấn đứng lên, nhanh chân chạy tới.

Chỉ cần trở về quân doanh là có thể để cho hoàng huynh điều tra ngọn ngành xem rốt cuộc là ai muốn giết nàng, sau đó báo thù cho mấy người Trương Diệu.

Hai người theo lối nhỏ đi tới trước quân doanh.

Toà này quân doanh thật đúng là không nhỏ, chiếm diện tích vô cùng khổng lồ.

Phóng tầm mắt nhìn tới, đủ để dung nạp hơn trăm vạn đại quân đóng quân.

Hai người Tô Tiểu Bạch cùng Trịnh Chỉ Nhụy vừa tới phía trước đã có hai tên tướng sĩ mặc áo giáp tiến lên ngăn cản.

“Người phương nào đến!”

Trịnh Chỉ Nhụy tiến lên một bước, móc ra một cái ngọc bội từ trong ngực đưa cho một tên tướng sĩ trong đó.

“Giao khối ngọc bội này cho tướng quân của các ngươi , hắn tự nhiên sẽ hiểu được!”

Tam hoàng tử Trịnh Thiên chính là đại tướng quân bên trong quân doanh này.

Tướng sĩ kia nghe vậy liếc nhìn nhau, lúc này mới chắp tay nói: “Hai vị xin chờ!”

Nói xong liền quay người chạy như điên vào trong quân doanh .

Trịnh Chỉ Nhụy tràn đầy phấn khởi đánh giá quân doanh, trong mắt tràn đầy thần sắc tò mò.

Không để cho hai người chờ lâu, rất nhanh đã có tiếng bước chân dồn dập truyền đến.

“Lục hoàng muội!”

Một tiếng cười sang sãng truyền đến.

Ngẩng đầu nhìn lại, là một nam tử vẻ mặt tươi cười, thân mặc áo giáp nhưng nhìn qua không hề hung hãn, thậm chí còn có chút hào hoa phong nhã .

“Tam hoàng huynh!”

Trịnh Chỉ Nhụy nhìn thấy người kia lập tức nhảy dựng lên, vội vàng khoát tay vẫy vẫy: “Ta ở đây!”

“Ta vừa thấy được ngọc bội đã biết là ngươi, cho nên lập tức chạy ra đây tìm ngươi!”

Tam hoàng tử Trịnh Thiên vội vàng đi tới, nhìn Trịnh Chỉ Nhụy từ trên xuống dưới hỏi.

“Sao lại thành bộ dạng này, hơn nữa hộ vệ bên cạnh ngươi đâu? Tại sao chỉ còn lại hai người các ngươi ?”

Nói xong hắn lại phòng bị nhìn về phía Tô Tiểu Bạch: “Ngươi là ai?”

“Hoàng huynh, hắn tên Tô Tiểu Bạch, hắn đã cứu mạng ta!”

Trịnh Chỉ Nhụy nghe vậy vội vàng mở miệng, nói hết tất cả mọi truyện phát sinh trước đó.

“Hoàng huynh, ngươi chớ nhìn dáng vẻ của hắn có chút gầy yếu, nhưng phất tay đã giết hơn 100 tên sát thủ đuổi giết ta, cưch kỳ lợi hại!” _

Nói đến đoạn Tô Tiểu Bạch tiện tay giết trăm người, Trịnh Chỉ Nhụy mặt mày hớn hở, kích động không thôi.

Trịnh Thiên gật đầu một cái, nhìn Tô Tiểu Bạch từ trên xuống dưới , ánh mắt phức tạp.

“Hóa ra là ngươi đã cứu Lục muội muội, ta nhất định sẽ bẩm báo với Hoàng thượng, trọng thưởng cho ngươi!”

Tô Tiểu Bạch từ chối cho ý kiến, đối với cái gọi là ban thưởng này thật đúng là không có một chút hứng thú nào.

“Đúng, đừng đứng đây nói chuyện nữa, đây cũng không phải là chỗ để nói chuyện, hoàng huynh ta dẫn ngươi đi dạo chơi quân doanh!”

Nói xong Trịnh Thiên Thu đáp lại, kéo Trịnh Chỉ Nhụy đi về phương hướng quân doanh.

Một đoàn người đi vào quân doanh, Trịnh Chỉ Nhụy vô cùng tò mò đối với quân doanh, tất nhiên là vô cùng hưng phấn .

Nhưng mà sau khi đi dạo hai vòng, Trịnh Thiên đã an bài hai người vào hai tòa trướng bồng bên trong quân doanh.

“Không có cách nào cả, điều kiện của quân doanh đơn sơ, muội muội ngươi chịu khổ một chút, sau khi trở về thì tốt rồi.” Trịnh Thiên còn cười cười giải thích một chút.

Trịnh Chỉ Nhụy lại không thèm để ý chút nào, hơn nữa biểu hiện mình rất muốn ở trong quân doanh.

“Không sao cả hoàng huynh, ta đã sớm muốn ở trong một túp lều vải, bây giờ vừa vặn đúng dịp!”

Thấy thế Trịnh Thiên cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là bảo Trịnh Chỉ Nhụy nghỉ ngơi thật tốt, sau đó quay người rời đi.

Trịnh Chỉ Nhụy vội vàng phân phó cho hạ nhân chuẩn bị môt thùng gỗ đầy nước nóng, tắm rửa thật tốt một phen.

Sau đó ăn mặc chỉnh tề, lúc này nàng mới ra khỏi lều tranh.

Vừa hay nhìn thấy Tô Tiểu Bạch đang đứng trước lều, nhìn lên bầu trời .

“Tô Tiểu Bạch!”

Trịnh Chỉ Nhụy chầm chậm bước tới, tiến đến bên cạnh Tô Tiểu Bạch .

“Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?”

Tô Tiểu Bạch quay người, chỉ thấy Trịnh Chỉ Nhụy mặc một chiếc váy dài màu vàng , gương mặt trái xoan tinh xảo, hai con ngươi lập loè hào quang bảy màu sáng tỏ động lòng người .

Một chiếc trâm gài tóc đơn giản , đồng thời không có quá nhiều trang trí, lại lộ ra một cỗ khí tức đặc biệt.

“Không nghĩ gì cả.”

Tô Tiểu Bạch mặt không thay đổi nói.

Trịnh Chỉ Nhụy thấy thế nhếch miệng: “Không phải là ngươi đang lo lắng sau khi trở về sẽ không có vàng bạc chau báu mà ta đáp ứng ngươi đấy chứ?”

“Yên tâm đi, tuyệt đối còn hơn rất nhiều!”

“Ngươi cảm thấy ta sẽ quan tâm thứ này?”

Tô Tiểu Bạch lắc đầu, vẻ mặt cổ quái nhìn Trịnh Chỉ Nhụy.

“Chẳng lẽ không đúng sao......”

Trịnh Chỉ Nhụy nháy nháy mắt, sau đó khoát tay nói: “Mặc kệ, bây giờ ta đã an toàn, hơn nữa Tam hoàng huynh đã đáp ứng ta sẽ bắt lấy những kẻ đứng sau màn chỉ điểm người đuổi giết ta, báo thù cho mấy người Trương Diệu!”

Nói xong Trịnh Chỉ Nhụy còn có chút đau lòng, vốn mấy người Trương Diệu căn bản không cần phải chết.

Nhưng nàng lại không chú ý tới, ánh mắt của Tô Tiểu Bạch bên cạnh phức tạp nhìn nàng.

“Ngươi thực sự cho là có thể báo thù thay cho bọn người Trương Diệu ?”

“Đương nhiên!”

Trịnh Chỉ Nhụy nghe vậy còn tưởng rằng là Tô Tiểu Bạch không tin, thần sắc có chút kích động nói: “Chẳng lẽ ngươi cảm thấy đám nghịch thần tặc tử kia có thể trốn thoát khỏi trăm vạn đại quân của Tam hoàng huynh sao!”

“Hừ! Nơi này chính là Đại Chiêu đế quốc, người bọn hắn đuổi giết lại là công chúa Đại Chiêu đế quốc !”

Dáng vẻ Trịnh Chỉ Nhụy vô cùng ngạo kiều nói.

Tô Tiểu Bạch lắc đầu: “Có lẽ những chuyện này hoàn toàn không đơn giản như tưởng tượng của ngươi.”

“Vậy thì thế nào, phụ hoàng là tuyệt đối sẽ không để ta chịu ủy khuất!” Trịnh Chỉ Nhụy không thèm để ý chút nào.

Tô Tiểu Bạch gật đầu, cũng không nói tiếp nữa.

Mà trong chủ doanh trướng.

Tam hoàng tử Trịnh Thiên đang ngồi ở trên vị trí chủ tọa, sắc mặt khó coi, tức giận quát lớn.

“Các ngươi làm ăn kiểu gì , chút chuyện nhỏ này cũng không làm được, bản hoàng tử nuôi các ngươi có ích lợi gì!”

Trong trướng bồng, ba tên tướng sĩ mặc áo giáp đều đang cúi đầu.

Hết chương 1086.
Bình Luận (0)
Comment