Một quyền bình thường không có gì lạ này, ở trong mắt Thanh Tùng cùng Lục Thừa Phong chậm chạp đến cực điểm, thậm chí hai người tiện tay ra chiêu cũng có thể bỏ xa chiêu này mười con phố!
Nhưng chính là một quyền đơn giản như vậy lại làm cho hai người như gặp
đại địch.
Sắc mặt đại biến!
Hai mắt trợn trừng, chấn kinh đến cực điểm nhìn một quyền đang đấm tới kia.
Không có một chút khói lửa, thế nhưng lại ẩn chứa lực lượng cực kỳ kinh khủng.
Hai người Thanh Tùng cùng Lục Thừa Phong có cảm giác một khi bị một quyền này đập trúng, như vậy sợ rằng hai người sẽ mất mạng tại chỗ !
Thanh Tùng không dám chần chờ, huy động trường kiếm như nước trong tay , phát ra từng đạo kiếm quang cực kỳ sắc bén, có thể phá núi đoạn sơn nhạc , vắt ngang trường không, hóa thành từng sợi lưới đan xen, trong khoảnh khắc đã đằng không bay lên.
Bao phủ một quyền đập tới kia.
Mà Lục Thừa Phong bên cạnh hắn trực tiếp ném thanh đồng tiểu tháp trong tay ra ngoài.
Thanh đồng tiểu tháp không ngừng biến lớn, trong nháy mắt đã hóa thành một tòa núi cao.
Trên Thanh đồng tháp điêu khắc thì đủ loại phi cầm chim thú trông rất sống động, còn có núi non sông ngòi.
Tại một khắc này, Lục Thừa Phong không dám lưu thủ, toàn lực Thôi Đông cổ tháp, cổ tháp tỏa ra tia sáng vạn trượng, phi cầm chim thú, núi non sông ngòi tại thời khắc này toả hào quang rực rỡ.
Trên không trung đan dệt ra từng đạo hoa quyển, phảng phất như vật còn sống!
Cả hai đồng thời trấn áp đến, chỉ muốn ngăn trở một quyền không có gì lạ kia!
Thế nhưng ngoài dự liệu của hai người là, mặc dù một quyền này đơn giản, bình thản.
Nhưng chính một quyền như vậy lại trực tiếp phá tan từng đạo kiếm quang, sau đó mãnh liệt đánh vào hoa quyển trôi nổi trên không kia!
Oanh!
Tiếng nổ khủng bố không ngừng vang lên!
Từng đạo kiếm quang giống như pháo hoa phân tán bốn phía, hóa thành từng điểm lưu quang, giống như mở ra một hồi thịnh hội pháo hoa.
Mà đạo hoa quyển cực lớn kia tản ra đạo mang, phi cầm tẩu thú đang gào thét, phảng phất muốn nuốt một quyền này vào trong bụng.
Nhưng dù như thế, một quyền kia bỗng nhiên trực tiếp đạp nát đạo hoa quyển hiển hóa trên không trung này!
Tiếng kêu thảm thiết của phi cầm tẩu thú trong khoảnh khắc quanh quẩn trong hoàng thành này.
Núi non sông ngòi tại thời khắc này bỗng nhiên vỡ nát.
Phốc phốc.
Sắc mặt hai người đồng thời đại biến, bỗng nhiên lùi lại hai, ba bước, phun ra một ngụm máu tươi.
“Cái này...... Ngươi...... Rốt cuộc ngươi là ai......”
Hai mắt Thanh Tùng đạo trưởng trợn trừng, khắp khuôn mặt là vẻ khiếp sợ cùng không thể tin được!
Đạo kiếm quang hóa thành chiếc lưới này, xem như Trịnh Thái là Pháp Tướng hậu kỳ cũng đừng hòng như thế Thanh Tùng dưới đũng quần.
Huống chi bây giờ còn có cổ tháp của Lục Thừa Phong !
Hai người đồng thời ra tay, cư nhiên bị một quyền kia đánh nát!
Chuyện này quá kinh khủng!
“Người giết các ngươi.”
Tô Tiểu Bạch nhàn nhạt mở miệng, sắc mặt bình tĩnh, cất bước đi về phía trước, tiến thẳng đến chỗ hai người.
Nhưng hai người ngay tại lúc này cũng ý thức được, Tô Tiểu Bạch căn bản không phải người bọn hắn có thể đối phó.
Đây là một lão quái vật không biết trốn ở nơi nào tu luyện, mới bước ra ngoài!
Chạy!
Trong lòng hai người đồng thời xuất hiện ý nghĩ này.
Hai người không hề nghĩ ngợi, đồng thời quay người hóa thành hai đạo lưu quang, chạy như điên về hai phương hướng khác nhau.
Thế nhưng chuyện tiếp theo càng làm cho hai khiếp sợ hơn.
Mặc kệ hai người chạy nhanh như thế nào, nhưng bọn hắn căn bản không cách nào chạy ra khỏi phạm vi Hoàng thành này!
Vẫn luôn quay tròn quanh hoàng thành.
Một lần nữa trở lại vị trí cũ, hai người trợn mắt há mồm, trong lòng tràn đầy khổ sở nhìn qua Tô Tiểu Bạch vẫn đang đi về phía mình, hai người liếc mắt nhìn nhau, đều thấy sự chấn kinh trong mắt đối phương.
“Trận pháp! Hắn bày ra trận pháp từ khi nào!”
Thanh Tùng mở miệng trước tiên, hoảng sợ hét lớn.
“Không phải trận pháp, là hắn lấy sức một mình, thay đổi hoàn cảnh thiên địa!”
Sắc mặt Lục Thừa Phong tái nhợt, liên tục lắc đầu.
“Toàn bộ phong thủy nơi này đều bị hắn cải biến, phía trước thành phía sau, bên trên thành bên dưới, trái thành phải, mặc kệ chúng ta chạy trốn như thế nào cũng tuyệt đối không cách nào thoát khỏi chỗ này......”
“Tê!”
Thanh Tùng nghe vậy, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.
Chuyện này cũng quá kinh khủng.
Dùng sức một người, thay đổi trận thế thiên địa .
Đây là sự tình mà những cao nhân Pháp Tướng hậu kỳ như bọn hắn cũng không thể làm được.
Thế nhưng người trước mặt này lại, hơn nữa còn nhẹ nhõm như thế, để cho hai người căn bản không phát hiện được một tia biến hóa nào!
“Liều mạng! Lão đạo ta cũng không tin hai người chúng ta còn không giết được hắn!”
Nhìn Tô Tiểu Bạch vẫn cất bước đi tới, ánh mắt Thanh Tùng lấp lóe, sắc mặt tái xanh kêu lên.
“Nhất định phải giết hắn, nếu không thì ai cũng không vào được, chúng ta cũng đừng hòng đi ra ngoài!”
Lục Thừa Phong ngưng trọng gật đầu, gắt gao nhìn Tô Tiểu Bạch, mưu đồ thấy rõ hư thực của hắn.
Đáng tiếc là, hắn nhìn không thấu.
Tô tiểu Bạch phảng phất như bị một tầng mê vụ bao phủ, bọn họ không thể thấy rõ.
Cả người đều trở nên thần bí!
“Bên trên!”
Biết không thể đứng chờ, Lục Thừa Phong gầm thét một. Tiểu tháp lần nữa bay ra ngoài, trấn áp Tô Tiểu Bạch.
Đồng thời xuất ra một cái vòng tay trắng noãn, không có chút tỳ vết nào.
Vòng tay tỏa ra quang mang màu trắng chói mắt, kèm theo đó là hàn khí lạnh buốt thấu xương!
Phảng phất như có thể đóng băng vạn vật trên thế gian. Mặt đất trải đầy đá xanh dưới chân hai người trong nháy mắt bị một tầng băng hoa bao phủ.
Cả hai một trên một dưới giáp công Tô Tiểu Bạch.
Mà ánh mắt Thanh Tùng đạo nhân kia lấp lóe, trong lòng hung ác, bỗng nhiên cắn đầu lưỡi, phun ra một nhụm máu lên trên thân Du Long Kiếm.
Hấp thu máu đầu lưỡi của Thanh Tùng, Du Long Kiếm lập tức có hồng quang yêu dị tản vỡ ra, nhuộm toàn bộ thế giới thành màu huyết hồng.
Phum ra một ngụm máu này, Thanh Tùng đạo nhân giống như trong nháy mắt già đi không ít, vốn một nửa mái tóc vẫn còn đen, lúc này đều đã trắng xóa.
Nhưng khí thế trên người hắn lại đang tăng vọt, trong khoảnh khắc đã đạt tới cảnh giới Pháp Tướng đỉnh phong!
Mà Du Long Kiếm trong tay hắn lại càng không ngừng phun ra nuốt vào hào quang màu đỏ sậm.
“Trảm thiên liệt địa!”
Thanh Tùng nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay cầm kiếm, phảng phất như dùng hết lực lượng toàn thân, bỗng nhiên chém ra một dải lụa màu đỏ sậm!
Kiếm khí sắc bén chém đứt cả không khí.
Ngay cả không gian cũng bị chém ra một vệt chân không!
Kiếm mang kinh khủng lấy thế không thể đỡ hóa thành một vệt ánh sáng trực tiếp chém xuống xuống.
Tốc độ còn nhanh hơn hai chiêu của Lục Thừa Phong, phát sau mà đến trước, trực tiếp chém về phía Tô Tiểu Bạch.
“Có chút ý tứ, công pháp giống Thiên Ma Giải Thể, tạm thời bộc phát, chỉ là xem ra để lại di chứng không nhỏ.”
Ánh mắt Tô Tiểu Bạch sáng lên, nhếch miệng lên, có chút hứng thú nhìn đạo kiếm mang đang chém tới kia, rồi lại liếc mắt nhìn Thanh Tùng đã trở nên uể oải.
Không có chút cảm giác nguy cơ nào.
“Nhưng cũng chỉ xem như có chút ý tứ mà thôi.”
Sau một khắc, Tô Tiểu Bạch vô cùng đơn giản mở miệng.
“Phá!”
Không khí trong nháy mắt ngưng trệ, ngay cả thời gian cũng bị đóng băng ngay tại thời khắc này!
Kiếm mang đang chém tới kia trong nháy mắt bị đóng băng lại trên không trung, sau đó giống như có một cỗ lực lượng kinh khủng bộc phát ra, trực tiếp đánh lên đạo kiếm quang kia!
Phanh!_