Nói xong Thanh Tùng liền cười gằn tiến lên, trường kiếm đảo qua, chém về phía Trịnh Thái!
Một kiếm này hạ xuống, nhất định có thể lấy được thủ cấp Trịnh Thái!
“Dừng tay!”
Nhưng vào ngay lúc này, một tiếng kêu to thê lương đột nhiên vang lên.
Một vòng bạch quang đột nhiên phá không mà đến, trực tiếp đánh nát đạo kiếm quang kia.
“Phụ hoàng, phụ hoàng ngươi sao rồi!”
Tô Tiểu Bạch vừa ôm Trịnh Chỉ Nhụy đáp xuống đất, Trịnh Chỉ Nhụy đã kích động nước mắt chảy ròng, chạy về phía Trịnh Thái.
“Trường An...... Trường An của trẫm......”
Trịnh Thái máu me khắp người, nhìn Trịnh Chỉ Nhụy trước mặt kích động khóc rống, lệ rơi đầy mặt, hắn miễn cưỡng đưa tay vuốt mái tóc Trịnh Chỉ Nhụy.
“Trẫm sau này...... Sau này không có cách nào bảo hộ ngươi, ngươi phải sống sót thật tốt ......”
“Phụ hoàng...... Nhi thần không muốn, nhi thần muốn vĩnh viễn được phụ hoàng bảo hộ...... Phụ hoàng ngươi không nên bỏ nhi thần mà đi......”
Trịnh Chỉ Nhụy càng thêm kích động, thân thể đều đang run rẩy, nước mắt rơi xuống như mưa, không ngừng lắc đầu.
“Sau này...... Trường An phải làm phiền tiền bối......”
Trịnh Thái lại không tiếp tục nhìn Trịnh Chỉ Nhụy nữa, mà quay đầu, ánh mắt tràn đầy khẩn cầu nhìn về phía Tô Tiểu Bạch.
Dù cho lập tức phải chết, hắn cũng vẫn lo lắng cho nữ nhi của mình, đây cũng là tình phụ mẫu.
Tô Tiểu Bạch gật đầu một cáo, không nói lời nào. Nhưng mà Trịnh Thái lại nụ một nụ cười, sau đó liền nhắm hai mắt ngã xuống.
“Phụ hoàng!”
Tiếng thét chói tai vang lên, Trịnh Chỉ Nhụy khóc ròng ròng.
“Hắn đã chết.”
Tô Tiểu Bạch tiến lên, vỗ vỗ vai Trịnh Chỉ Nhụy.
Trịnh Chỉ Nhụy ôm đầu khóc, thân thể đang run rẩy.
Tô Tiểu Bạch thở dài một tiếng, đang muốn nói lời an ủi.
Nhưng đúng vào lúc này, Thanh Tùng đạo trưởng lại tiến lên một bước, cười lạnh chỉ vào Trịnh Chỉ Nhụy nói.
“Đây không phải là Trường An công chúa sao, ngươi vừa rồi trông thấy Trịnh Thái tự tay giết đại ca Trịnh Phi của ngươi, như thế nào, có phải rất ngạc nhiên hay không?”
Lục Thừa Phong nghe vậy lại nhíu lông mày lại: “Đừng lãng phí thời gian nữa, ba bốn trăm ngàn đại quân ngoài Hoàng Thành còn đang hỗn chiến, nhanh chóng giết hai người này, bình định chiến loạn.”
“Tiểu tử, ta không quan tâm ngươi là ai, nhanh xéo đi.”
Lục Thừa Phong cất bước thẳng đến Trịnh Chỉ Nhụy, không them liếc mắt nhìn Tô Tiểu Bạch quát lớn.
“Giết Trường An công chúa, thiên hạ này chính là của chúng ta, ha ha!”
Thanh Tùng đạo trưởng ở một bên, cũng là điên cuồng cười to.
“Thiên đường có lối ngươi không đi, Địa Ngục không cửa ngươi lại xông vào, Trường An công chúa ngươi đi theo phụ hoàng thôi.”
Lục Thừa Phong đi thẳng tới bên cạnh Trịnh Chỉ Nhụy, phất tay một chưởng chụp xuống.
Mà đúng vào lúc này, Trịnh Chỉ Nhụy một mực khóc rống lại đột nhiên mở miệng.
“Tiền bối...... Tướng công, xin ngươi giúp ta giết bọn hắn!”
“Được.”
Tô Tiểu Bạch gật đầu một cái.
Trong nháy mắt này, Lục Thừa Phong cảm nhận được một cỗ nguy cơ kinh khủng cực hạn, phảng phất như thế giới sắp bị hủy diệt, lại giống như mình bị một đầu cự thú viễn cổ để mắt tới .
Sắc mặt hắn đại biến, bàn tay đang vỗ xuống cũng lập tức dừng lại, sau đó không hề nghĩ ngợi liền bứt ra lui về phía sau!
“Thế nào?”
Nhìn Lục Thừa Phong bỗng nhiên lùi lại bên cạnh mình, lông mày Thanh Tùng nhíu lại.
“Chẳng lẽ ngươi vừa ý Trường An công chúa cho nên không chịu xuống tay?”
“Nói lời vô dụng làm gì!”
Trong lòng Lục Thừa Phong còn sợ hãi, đồng thời chau mày hỏi.
“Ngươi không cảm giác được vừa rồi có một cảm giác nguy cơ cực kỳ kinh khủng sao?”
“Cảm giác nguy cơ?”
Thanh tùng nhìn hai người Trịnh Chỉ Nhụy một chút, lại nhìn Lục Thừa Phong, sau đó không kiên nhẫn nói: “Ngươi đừng nói với ta, ngươi cảm nhận được cảm giác nguy cơ từ trên thân hai người này!”
“Hai kẻ Kết Đan cũng không tới, sao có thể khiến một cường giả Pháp Tướng cảnh giới như ngươi cảm nhận được nguy cơ!”
“Ta thấy ngươi chính là vừa ý Trường An công chúa!”
Nói đến vế sau, Thanh Tùng còn bổ sung thêm.
“Không đúng!”
Nhưng sau một khắc, Lục Thừa Phong lại biến sắc.
“Người kia, tại sao ta không nhìn thấu được cảnh giới của người kia!”
“Cái gì mà người kia?”
Thanh Tùng nhíu lông mày lại, đang muốn nói chuyện, nhưng sau một khắc cũng biến sắc.
Bởi vì hắn cũng không nhìn ra nam tử kia bên cạnh Trịnh Chỉ Nhụy rốt cuộc là cảnh giới gì!
Lúc này hai người mới nhớ tới lúc đó đang đại chiến cùng Trịnh Thái, vậy mà bọn hắn căn bản không có chú ý tới hai người này rốt cuộc đi tới chiến trường bằng cách nào!
Chuyện này đối với hai cường giả Pháp Tướng hậu kỳ như bọn hắn mà nói, cơ hồ là chuyển không thể nào!
Không có gì có thể trốn được cảm giác của hai người bọn họ!
Nhưng hai người này vậy mà lại lặng yên không tiếng động đi vào bên trong chiến trường!
Chuyện này khiến Thanh Tùng cùng Lục Thừa Phong trong nháy mắt rùng mình!
“Có gì đó rất quái lạ, cẩn thận một chút.”
Sắc mặt Lục Thừa Phong nghiêm túc nhìn qua Tô Tiểu Bạch.
Thanh tùng cũng thu hồi biểu lộ coi thường lúc trước, trịnh trọng gật đầu, đồng thời mở miệng quát lớn về phía Tô Tiểu Bạch .
“Tiểu tử, xéo nhanh lên, nếu không thì đừng trách ta ra tay làm thịt ngươi!”
Tô Tiểu Bạch ngẩng đầu, lạnh nhạt nhìn hai người này một chút, tựa như đang nhìn hai con kiến.
Mặc dù Pháp Tướng hậu kỳ đã là đỉnh cao nhất của thế giới này, nhưng mà Tô Tiểu Bạch cũng không phải người thế giới này .
Hắn đã hủy diệt không biết bao nhiêu thế giới.
Hai cường giả Pháp Tướng cảnh giới này, ở bên trong vô số thế giới đó cũng chỉ là thuộc nhóm người yếu nhất nà thôi.
“Vốn không muốn ra tay, đáng tiếc các ngươi dây vào người không nên dây.”
Tô Tiểu Bạch lắc đầu, trong thanh âm không có bất kỳ cảm xúc nào.
“Ta thấy ngươi là đang tìm cái chết!”
“Cùng tiến lên, cẩn thận một chút!”
Hai người Thanh Tùng cùng Lục Thừa Phong đồng thời mở miệng, liếc nhìn nhau, sau đó bỗng nhiên đứng dậy, phóng thẳng tới Tô Tiểu Bạch!
Từng đạo kiếm quang phóng lên trời, trường kiếm trong tay Thanh Tùng tản mát ra kiếm quang băng lãnh sắc bén!
Một kiếm chém ra, kiếm quang dài đến mấy trăm trượng, hóa thành một dải lụa, bỗng nhiên trải xuống!
Mà Lục Thừa Phong kia lại vung tay lên, một tòa thanh đồng bảo tháp hóa thành sơn nhạc, bỗng nhiên nện xuống đỉnh đầu Tô Tiểu Bạch!
Tếng xé gió gào thét trong nháy mắt truyền tới.
Kiếm quang thật lớn giống như dải lụa còn chưa tới gần, Trịnh Chỉ Nhụy đã cảm giác lông tơ toàn thân dựng đứng, có một loại nghĩ muốn chạy trốn.
Nhưng mà nàng cố nén lại, đứng sau lưng Tô Tiểu Bạch không nhúc nhích.
Bởi vì nàng biết Tô Tiểu Bạch nhất định sẽ bảo hộ nàng, hơn nữa còn giết hai người này!
Quả nhiên sau một khắc, Tô Tiểu Bạch động.
Kiếm quang rực rỡ cực kỳ sắc bén.
Ngay cả Trịnh Thái là Pháp Tướng hậu kỳ cũng không thể chống lại đạo kiếm quang này chính diện. Ở trong mắt thanh tùng, nếu Tô Tiểu Bạch không né tránh, vậy hắn nhất định phải chết.
Thế nhưng một khi hắn trốn, Trịnh Chỉ Nhụy sau lưng sẽ chắc chắn phải chết!
Nhưng mà ngoài dự liệu của hắn, Tô Tiểu Bạch cũng không trốn, ngược lại còn phất tay đón lấy đạo kiếm quang kia.
Lại là muốn dùng nhục thân ngăn cản kiếm quang!
Thanh tùng cười lạnh: “Nực cười, thật sự cho rằng ngươi có thể ngăn cản đạo kiếm quang này của ta hay sao! Chết đi cho ta!”
Hắn bỗng nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, trong nháy mắt chém xuống!
Oanh!
Kiếm quang trong nháy mắt va chạm cùng bàn tay .
Nhưng mà ở trong mắt Thanh Tùng cùng Lục Thừa Phong, bàn tay vô cùng yếu ớt kia vậy mà trực tiếp đập nát kiếm quang!
Kiếm quang ầm ầm vỡ vụn, hóa thành từng đạo tinh quang tứ tán.
“Cái gì! Chuyện này không có khả năng!”
Hai mắt Thanh Tùng hai mắt trợn trừng, nhìn thấy một màn này nghẹn ngào gào lên.
“Hừ!”
Tô Tiểu Bạch hừ lạnh một tiếng, bàn tay hóa thành nắm đấm, đấm ra một quyền.