Lục Thừa Phong mỉm cười.
“Ta đã sớm nghĩ ra, Trịnh Thiên tay nắm binh quyền, một khi muốn giết Trường An công chúa, mặc kệ là giết được hay không, bệ hạ đều tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ, nhất định sẽ điều động Lưu Hám Sơn tướng quân tới bắt Trịnh Thiên về!”
“Lưu Hám Sơn vừa đi, uy hiếp lớn nhất sẽ hoàn toàn biến mất!”
Hơn nữa, xem như Trịnh Thiên ngây thơ giết Trịnh Chỉ Nhụy, sự tình không bại lộ, mấy người Lục Thừa Phong cũng có thừa biện pháp để cho Trịnh Thái hoài nghi Trịnh Thiên.
Đến lúc đó Lưu Hám Sơn vẫn được Trịnh Thái phái đi bắt Trịnh Thiên trở về.
Bởi vì ngoại trừ Lưu Hám Sơn, ai cũng không có bản lãnh để cho Trịnh Thiên tay nắm trăm vạn trọng binh trở về đế đô!
“Tốt! Hiện tại xem ra kế hoạch của các ngươi đã thành công.”
Trịnh Thái gật đầu một cái, sau đó nhìn về phía 3 người kia nói: “Nhưng mà các ngươi thật sự cho rằng chắc chắn có thể giết được trẫm?”
“Có ta cùng Lục Thừa Phong ở đây, hai vị Pháp Tướng hậu kỳ, đối đầu với một vị Pháp Tướng hậu kỳ, bệ hạ ngài chỉ có một con đường chết!”
Lúc này Thanh Tùng tiến lên, trong lòng đã có dự tính nói.
“Cho nên bệ hạ à, tốt nhất là ngài nên thối vị nhượng chức, sau đó để cho chúng ta phế bỏ cảnh giới, còn có thể lưu lại tính mạng, nếu không chắc chắn phải chết!”
“Hừ! Si tâm vọng tưởng, hôm nay trẫm sẽ giết hai người các ngươi!”
Trịnh Thái gầm thét, bỗng nhiên đằng không bay lên, bàn tay chụp loạn, trực tiếp chụp tới Lục Thừa Phong cùng Thanh Tùng.
Chưởng ảnh giống như hóa thành lồng giam, trực tiếp là bao phủ hai người Thanh Tùng ở bên trong.
Tranh!
Một tiếng kiếm minh đột nhiên vang lên, Thanh Tùng tay cầm trường kiếm không ngừng vung vẩy, từng đạo kiếm quang sắc bén trực tiếp đón đỡ chưởng ảnh đầy trời kia!
Cả hai va chạm phát ra từng đạo tiếng vang.
Trịnh Phi lui ra phía sau, lạnh nhạt nhìn 3 người đại chiến.
Nếu không có chắc chắn vạn toàn, ba người bọn họ sẽ không đi tới đây ám sát Trịnh Thái.
Chỉ Nhụy vừa mới từ trong phòng ngủ đi ra, trên mặt đỏ ửng, cúi đầu không dám nhìn Tô Tiểu Bạch ở bên cạnh.
Tô Tiểu Bạch thấy thế đưa tay nhéo nhéo gương mặt trắng nõn của Trịnh Chỉ Nhụy.
“Trong thành đại loạn, sai lầm rồi.”
Trịnh Chỉ Nhụy nghe vậy bỗng nhiên ngẩng đầu khiếp sợ, không thể tin nổi nhìn Tô Tiểu Bạch.
Nàng đang muốn hỏi thăm, bên ngoài phủ công chúa đột nhiên vang lên tiếng la giết!
“Này...... Sao lại thế này......”
Trịnh Chỉ Nhụy biến sắc, vội vàng chạy ra ngoài phủ công chúa.
Tô Tiểu Bạch theo sau lưng, ra khỏi phủ công chúa, chỉ nhìn thấy bên ngoài phủ công chúa có mấy chục vạn đại quân đang chém giết hỗn loạn .
Khắp nơi đều là thi thể, máu chảy thành sông.
“Đang có chuyện gì...... Tại sao đột nhiên lại biến thành dạng này ......”
Vẻ mặt Trịnh Chỉ Nhụy mờ mịt, nghĩ mãi không rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
“Có người tạo phản, bây giờ trong thành đại loạn, nhưng mà mục đích thực sự của bọn hắ không phải ở nơi này.”
Tô Tiểu Bạch nhanh chóng liếc nhìn chiến trường, phát hiện tất cả những kẻ chém giết ở đây đều là tướng sĩ phổ thông , không có cường giả tu vi cao xuất hiện, lúc này lập tức đưa ra kết luận.
“Không tốt, chắc chắn là phụ hoàng! Mục đích của bọn hắn chắc chắn là phụ hoàng!”
Trịnh Chỉ Nhụy nghe vậy liền phản ứng lại, vội vàng kéo tay Tô Tiểu Bạch: “Chúng ta nhanh đi hoàng cung xem!”
Tô Tiểu Bạch gật đầu, đưa tay ôm lấy eo thon của Trịnh Chỉ Nhụy , hai chân dừng lại, trong nháy mắt đằng không bay lên, thẳng tới trung tâm đế đô Hoàng thành.
Cảnh tượng Hoàng thành còn hỗn loạn hơn nhiều.
Đại quân tạo phản đang liều mạng tiến công, mà tướng sĩ thủ thành chỉ có mấy vạn. Mặc dù có thể ngăn cản nhất thời, nhưng mà không bao lâu nữa đế đô liền sẽ bị công phá.
Hai người không dừng lại lâu, tiến thẳng đến Thái An điện trong hoàng thành.
Oanh!
Tiếng nổ kịch liệt vang lên.
Kiếm quang sắc bén phóng lên trời như tấm lưới, chém đứt tất cả.
Mà bên trong kiếm quang kia, hoàng đế Đại Chiêu đế quốc Trịnh Thái đang vung hai nắm đấm, phát ra từng đạo quyền ảnh, va chạm cùng kiếm quang .
Một bên khác, Thanh Tùng đạo trưởng cầm một tòa thanh đồng cổ tháp trong tay, trấn áp tới.
Cổ tháp không ngừng biến lớn trên không trung , trong nháy mắt đã giống như một tòa núi cao, bỗng nhiên nện xuống, lực lớn ngàn cân!
Trịnh Thái không lo được kiếm quang bao phủ đầy trời kia, đành phải hai mắt đỏ hồng, cắn răng hai tay mở ra, ngăn cản cổ tháp đang nện xuống!
Oanh!
Lại một tiếng nổ kịch liệt vang lên.
Lực lượng ngàn cân nện xuống, một nửa thân thể của Trịnh Thái Nhất đều bị nện chìm dưới đất!
Lúc này số kiếm quang cũng kia cũng cùng lúc chém tới, tình huống cực kỳ nguy cấp!
Trịnh Thái răng cắn ken két, nổi giận gầm lên một tiếng, trên thân kim quang vạn trượng, miễn cưỡng chặn được kiếm quang đầy trời kia!
Nhưng cho dù là như thế, hắn đã bị trọng thương, phốc phốc phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lập tức uể oải.
Trịnh Thái ngẩng đầu, trong đôi mắt tràn đầy lửa giận trừng lên nhìn ba người Thanh Tùng: “Tiểu nhân hèn hạ, vậy mà lại hạ độc ta!”
“Ha ha!”
Thái tử Trịnh Phi nghe vậy lại cười ha ha tiến lên phía trước nói.
“Phụ hoàng ngươi chắc chắn không biết, nhi thần đã sớm mua chuộc thái giám bên cạnh ngươi , bỏ thêm một chút đồ chơi nhỏ vào trong Ngưng Thần Hương mà ngươi dùng để bế quan!”
“Loại này đồ chơi nhỏ này bình thường ngửi một chút cũng không có trở ngại gì, thậm chí coi như ngửi nhiều cũng không chuyện gì. Thế nhưng một khi vận dụng linh lực, đó chính là kịch độc!”
Nói xong Trịnh Phi càng thêm đắc ý, phát ra tiếng cười liều lĩnh: “Kịch độc chuyên môn khắc chế người tu hành, phụ hoàng ngươi hít nhiều như vậy, lần này linh lực chảy xiết, đã không có thuốc nào cứu nổi ngươi !”
“Nghịch tử! Ta giết ngươi!”
Trịnh Thái nghe vậy, bỗng nhiên gầm thét một tiêng. Trong miệng phun ra tiên huyết, vận toàn bộ linh lực trong cơ thể, trực tiếp phóng tới Trịnh Phi!
“Hai vị tiên sinh cứu ta!”
Trịnh Phi chỉ là Kết Đan cảnh, sao có thể chống đỡ được lửa giận của Trịnh Thái, trong lòng hắn kinh hoảng, vội vàng lui lại, đồng thời rống to.
Thế nhưng hai người Thanh Tùng cùng Lục Thừa Phong lại liếc nhìn nhau, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, đứng tại chỗ bất động!
Phanh!
Lửa giận ngút trời, một kích toàn lực của Trịnh Thái lập tức vỗ lên ngực Trịnh Phi.
Ngực Trịnh Phi trong nháy mắt lõm xuống, phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược ra ngoài, trực tiếp là đập xuống đất.
“Các ngươi...... Các ngươi......”
Trịnh Phi hai mắt trợn tròn, vẻ mặt không thể tin nhìn qua Thanh Tùng cùng Lục Thừa Phong.
“Thái tử điện hạ ngươi hãy yên tâm đi thôi, hai người chúng ta sẽ thay ngươi ngồi vững vàng giang sơn.”
Thanh Tùng đạo trưởng cười lạnh, dùng ánh mắt thương hại nhìn Trịnh Phi.
“Thái tử điện hạ sẽ không ngây thơ cho là hai người chúng ta chỉ là vì giúp ngươi leo lên đế vị chứ?”
Lục Thừa Phong giống như cười mà không phải cười nói: “Không ngại nói cho ngươi, diệt trừ bệ hạ xong, người tiếp theo chết chính là ngươi.”
“Nhưng mà bây giờ tốt rồi, ngươi chết trong tay bệ hạ, bớt cho hai người chúng ta tự tay động thủ.”
Nghe vậy, Trịnh Phi ngực phập phòng, hai mắt trừng trừng muốn nứt, bi phẫn chỉ vào hai người Lục Thừa Phong cùng Thanh Tùng .
Hắn há to miệng, ngay cả lời cũng không nói ra được, đã tuyệt khí bỏ mình!
“Bệ hạ tự tay giết nghịch tử, đại thù đã báo, bây giờ mời ngươi đi chết đi.”
Lục Thừa Phong quay người, nhìn về phía Trịnh Thái đã sớm trọng thương, tóc tai bù xù, máu me khắp người nhưng mà vẫn kiên trì đứng đó.
Hai mắt Trịnh Thái đỏ hồng, thở dốc phì phò, nhưng hắn vẫn cắn răng trừng mắt nhìn hai người Thanh Tùng, giống như một khi có cơ hội, hắn sẽ lập tức tự tay giết hai người này.
“Nếu bệ hạ đã không muốn chết, vậy ta sẽ tiễn đưa bệ hạ đoạn đường!”