Nghe vậy, ánh mắt Trịnh Thiên nhấp nháy quang mang, trong nháy mắt đã hiểu ra!
Hóa ra việc mình giết Trịnh Chỉ Nhụy không phải là điểm mấu chốt nhất, điểm mấu chốt nhất chính là phải dụ Lưu Hám Sơn dời khỏi đế đô.
Thiếu một vị cao nhân Pháp Tướng cảnh giới tọa trấn, như vậy kế hoạch tiếp theo sẽ có thể làm càng hoàn mỹ hơn!
“Vì sao ngay cả ta cũng giấu diếm?”
Trịnh Thiên chau mày, trừng mắt với Quách Định quát hỏi.
“Cũng không phải ta giấu diếm Tam điện hạ, mà là trước đây lúc thiết lập kế hoạch quả thật là muốn giết Trường An công chúa, đổ tội hãm hại, mà bây giờ mặc dù cũng không giết được Trường An công chúa, nhưng mục đích đã đạt được.”
Quách Định nhíu lông mày lại, vô cùng kiên nhẫn giải thích.
“Hơn nữa Tam điện hạ ngài hẳn là biết rõ thái tử điện hạ cực kỳ tín nhiệm ngươi, tại sao lại có ý định giấu diếm ngươi?”
Trịnh Thiên chau mày bất mãn.
Nhưng mà lời đã nói đến đây, sự tình đã đến tình trạng này rồi, cũng không cần tiếp tục chấp nhất vấn đề nhỏ này.
Việc cấp bách bây giờ là phải xử lý Lưu Hám Sơn đang chạy tới!
Một khi bị Lưu Hám Sơn bắt mang về đế đô, Trịnh Thiên không cần nghĩ cũng biết kết quả của mình nhất định là cực kỳ thảm.
“Vậy thì xin Quách Định tiên sinh, nhất định phải cuốn lấy Lưu Hám Sơn này!”
Trịnh Thiên hít sâu một hơi, chắp tay nói.
“Tam hoàng tử yên tâm, Lưu Hám Sơn hãy giao cho ta xử lý!”
Quách Định khẽ mỉm cười nói.
Vừa dứt lời, chỉ thấy bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng rống giận dữ.
“Tam hoàng tử điện hạ, mạt tướng Lưu Hám Sơn xin bái kiến!”
Nghe được tiếng rống giận dữ này, Trịnh Thiên lập tức sợ hãi.
Mà Quách Định lại bỗng nhiên đứng dậy, phóng thẳng ra ngoài trướng bồng.
“Lưu Hám Sơn tướng quân, để Quách Định ta tới chiếu cố đi.”
......
Đế đô.
Trong phủ thái tử.
“Thái tử điện hạ, Quách Định lúc này đã tới Quân doanh Lạc Vũ Quân, có Quách Định cuốn lấy Lưu Hám Sơn, trong đế đô bây giờ đã hoàn toàn không có chướng ngại!”
Trong thư phòng, một nam tử thân mặc áo xanh nhàn nhạt mở miệng nói.
Mà đối diện hắn là một nam tử mặc long bào tứ trảo, gật đầu một cái: “Mặc dù như thế, nhưng mà trong thành vẫn có 30 vạn đại quân đóng giữ, hơn nữa tuyệt đối đừng quên, phụ hoàng chính là cường giả Pháp Tướng hậu kỳ !”
Đến cảnh giới Pháp Tướng, như vậy cho dù chiến đấu bị thua cũng không cách nào dễ dàng giết chết hắn.
Cường giả cảnh giới Pháp Tướng muốn trốn thoát vẫn vô cùng đơn giản.
“30 vạn đại quân rất đơn giản.”
Một tên tướng quân mặc áo giáp khác lúc này chắp tay nói: “Mạt tướng đã sớm phái mười vạn đại quân ở Hoài An bí mật tới đế đô, mười vạn đại quân kia đủ để ngăn trở 30 vạn đại quân trong thời gian một ngày!”
“Không sai, Triệu sẽ dẫn quân phụ trách 30 vạn đại quân kia, mà bệ hạ thì cứ giao cho ta tới đi.”
Nam tử áo xanh cười gật đầu nói.
“Lục Thừa Phong chưởng môn, mặc dù ngươi là Pháp Tướng hậu kỳ, nhưng mà muốn giết phụ hoàng, vẫn còn có chút khó khăn.”
Thái tử lắc đầu, chuyện này cũng không nắm chắc.
“Thái tử điện hạ nói không sai, mặc dù Lục Thừa Phong có thể đánh bại bệ hạ, thế nhưng vẫn không cách nào giết hắn. Nhưng mà nếu tăng thêm lão đạo thì sao?”
Lúc này, một âm thanh lạnh nhạt vang lên, Thái tử ngẩng đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy một lão giả mặc đạo bào cất bước đi đến.
“Thanh Tùng đạo trưởng!”
Thái tử liền vội vàng đứng lên, vẻ mặt kinh hỉ nói: “Ta còn tưởng rằng lần này đạo trưởng bế quan, e rằng không cách nào tham dự, nhưng không nghĩ đến đạo trưởng vậy mà lại xuất quan!”
Sau đó vẻ mặt hắn tươi cười, gật đầu nói.
“Có Thanh Tùng đạo trưởng, cộng thêm Lục Thừa Phong chưởng môn, đủ để giết chết phụ hoàng!”
Thanh Tùng đạo trưởng cùng Lục Thừa Phong liếc nhìn nhau, nhao nhao gật đầu nở nụ cười, trong mắt có tinh quang lóe lên, không dễ để cho người ta phát hiện.
Thái tử đang hưng phấn cũng không phát giác được.
“Đã như thế, vậy phải mau chóng bắt đầu tiến hành, nếu không một khi xuất hiện biến cố, kết quả cũng có thể nghĩ.”
Thanh Tùng tiếp tục mở miệng nói.
“Tốt!” Ánh mắt Thái tử lấp lóe, Trịnh Thái đã tại vị trăm năm, không biết lúc nào hắn mới có thể leo lên vị trí kia.
Không chừng trước khi hắn chết, cũng không cách nào ngồi lên vị trí kia.
Đã như vậy, vì sao không liều mạng một phen?
Một khi thành công, hắn chính là hoàng đế cả thiên hạ này.
Nếu như thất bại, cùng lắm chỉ là chết sớm hơn mà thôi.
“Đã như thế, vậy thì hai vị theo bản Thái tử đi tới hoàng cung gặp mặt bệ hạ!”
Sau đó Thái tử chỉ vào Triệu Hội nói: “Triệu tướng quân, ngươi lập tức dẫn đại quân làm loạn trong thành, nhất định phải làm cho 30 vạn đại quân không cách nào vào hoàng cung!”
“Mạt tướng tuân mệnh!”
Triệu Hội nghe vậy hưng phấn chắp tay, quay người rời đi.
Đây chính là công phò vua, một khi thành công sẽ lập xuống công lao ngất trời, sau này trở thành danh tướng được thờ cúng cũng không biết chừng.
Mà Thái tử lại hưng phấn mang theo hai người Thanh Tùng đạo trưởng cùng với Lục Thừa Phong, trực tiếp đi tới hoàng cung.
Tướng sĩ trấn giữ hoàng cung nhìn thấy Thái tử đều nhao nhao hành lễ, cũng không ngăn cản, một đoàn người rất thuận lợi tiến vào hoàng cung.
Mà lúc này Trịnh Thái đang ở trong Thái An điện xử lý chính vụ.
Cũng không phát hiện được trong đế đô gió nổi mây phun.
“Bệ hạ, thái tử điện hạ cầu kiến.”
Lúc này, một tên thái giám đi vào bên trong đại điện.
“A?”
Nghe vậy, Trịnh Thái nhíu lông mày lại, để tấu chương đang cầm trong tay lên bàn, lúc này mới ngẩng đầu lên nói: “Để cho hắn vào đi.”
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng!”
“Thảo dân Lục Thừa Phong tham kiến bệ hạ.”
“Thiên Vận tông chưởng môn Thanh Tùng tham kiến bệ hạ.”
Trịnh Phi mang theo hai người đi vào trong đại điện, sau đó chắp tay hành lễ nói.
Nhìn qua ba người này, lông mày Trịnh Thái nhíu lại: “Không biết hai vị hôm nay cùng Thái tử tới gặp trẫm là có chuyện gì muốn nói?”
“Bệ hạ, ngài đã tại vị 370 năm, nên thối vị nhượng chức rồi.” Thanh Tùng bước lên trước một bước, chắp tay nói.
“A?”
Trịnh Thái cười lạnh một tiếng, nhìn qua 3 người trong đại điện nói: “Lục Thừa Phong ngươi cũng muốn bảo trẫm thối vị nhượng chức ?”
“Không sai, thảo dân cũng khẩn cầu bệ hạ nên thối vị nhượng chức.”
Lục Thừa Phong nghe vậy cũng nỡ nụ cười gật đầu nói.
Thấy thế Trịnh Thái đã minh bạch ý đồ của mấy người kia đến đây, có chút hứng thú nhìn về phía Thái tử Trịnh Phi.
“Như thế nào, trẫm thối vị nhượng chức, Người hiền nào sẽ lên thay? Chẳng lẽ là Thái tử ngươi?”
“Phụ hoàng, nhi thần nguyện ý gánh chịu gánh nặng của hoàng vị, vẫn hy vọng phụ hoàng có thể cho nhi thần một cơ hội!”
Trịnh Phi nghe vậy lập tức tiến lên chắp tay nói.
“Ha ha ha!”
Trịnh Thái giống như là nghe được một câu chuyện cực buồn cười, hắn đột nhiên đứng dậy: “Ba người các ngươi đã muốn trẫm thoái vị, vậy sau này chẳng phải là một người tùy tiện tới cũng có thể để trẫm thoái vị!”
“Bệ hạ 30 vạn đại quân trong thành đã bị Triệu Hội dẫn quân khống chế lại, mà Lưu Hám Sơn đã rời khỏi đế đô, đi tới Quân doanh Lạc Vũ Quân. Nếu như ngài cho là hắn có thể trở về kịp thời, vậy là sai hoàn toàn.”
Lục Thừa Phong mỉm cười, tiến lên phía trước nói.
“Xem ra tất cả đều là kế hoạch của các ngươi , dụ Lưu Hám Sơn rời đi, sau đó thừa cơ tới uy hiếp trẫm!”
Trịnh Thái tức giận cười gằn, chỉ vào ba người này nói: “E rằng Trịnh Thiên muốn giết Trường An cũng là ý của các ngươi.”
“Thực sự là giỏi tính toán!”
“Bệ hạ thánh minh, đã biết chút âm mưu nhỏ này tuyệt đối không thể gạt được bệ hạ, cho nên lần này chúng ta chính là dùng dương mưu!”