Âm thanh vừa dứt, chỉ thấy Lưu Hám Sơn lâm vào trầm mặc.
Trịnh Thiên dám làm ra loại chuyện này, sau lưng tất nhiên có đồng mưu.
Chỉ là không biết kế hoạch của những người này rốt cuộc là cái gì.
Chẳng lẽ là muốn bằng vào đại quân của Trịnh Thiên để tạo phản?
Thế nhưng mặc dù trăm vạn đại quân mặc dù không ít, nhưng chi đại quân này cách đế đô quá xa.
Cũng không khả năng vô thanh vô tức vượt qua bảy, tám tòa thành trì trực tiếp buông xuống đế đô!
“Toàn thành giới nghiêm, bệ hạ nhất định phải cẩn thận!”
Lưu Hám Sơn nghĩ như thế nào cũng nghĩ không thông được, chỉ có thể chắp tay nói.
“Trẫm tự có chuẩn bị riêng, Lưu Hám Sơn ngươi lập tức dẫn người đi tới Quân doanh Lạc Vũ Quân, mang nghịch tử Trịnh Thiên về cho trẫm!”
Trịnh Thái khoát tay áo, không chút phật lòng, sau đó thản nhiên nói.
“Nếu như hắn dám phản kháng, giết chết ngay tại chỗ !”
Trong lời nói tràn đầy sát khí, đối với tạo phản người mà nói, cho tới bây giờ Đế Vương đều thà giết lầm, cũng tuyệt đối sẽ không buông tha.
Hơn nữa trong mắt Đế Vương sẽ không có thân tình gì đáng nói!
Nghe vậy Lưu Hám Sơn trầm mặc một lát, sau đó chắp tay nói: “Mạt tướng đã hiểu!”
Sau đó Lưu Hám Sơn liền chắp tay cáo từ.
“Trẫm mệt mỏi.”
Sau đó Trịnh Thái lấy tay nâng trán, thản nhiên nói.
Trịnh Chỉ Nhụy nghe vậy liền chắp tay: “Vậy nhi thần xin cáo lui trước.”
Nói xong liền kéo Tô Tiểu Bạch quay người rời đi.
Đi ra khỏi đại điện, Trịnh Chỉ Nhụy lại vẫn luôn đứng một chỗ, hai hàng lông mày nhíu lại, tựa như đang suy nghĩ gì đó.
“Tiền bối, ngươi nói tại sao Tam hoàng huynh muốn giết ta, rốt cuộc là vì sao? Chẳng lẽ hắn thật sự muốn tạo phản sao?”
Nghĩ nửa ngày, Trịnh Chỉ Nhụy trầm muộn đột nhiên liên tiếng, ánh mắt sáng ngời nhìn qua Tô Tiểu Bạch tựa như là muốn nhận được đáo án từ trong miệng Tô Tiểu Bạch.
“Nếu như không tạo phản, vì sao phải ra tay giết ngươi.”
Tô Tiểu Bạch cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt mở miệng nói.
“Hơn nữa chỉ sợ hắn sớm đã có dự mưu, mà lần này giết ngươi chẳng qua là làm cho tất cả nổi lên mặt nước mà thôi.”
Nói xong Tô Tiểu Bạch nhìn về phía bên ngoài đại điện.
“E rằng đế đô này cu tuyệt đối sẽ không an toàn, trong khoảng thời gian tới ngươi vẫn nên cẩn thận một chút đi.”
Nghe vậy Trịnh Chỉ Nhụy liên tục gật đầu, từ lúc trong đại điện, Lưu Hám Sơn khuyên bảo Trịnh Thái phải cẩn thận nàng đã có thể nhìn ra.
“Chỉ là ta cũng không sợ đâu, có ngươi ở cạnh, ta cũng không tin có người có thể tổn thương ta!”
Đột nhiên Trịnh Chỉ Nhụy nhíu lông mày lại, tiến lên đưa tay ôm lấy cánh tay Tô Tiểu Bạch, cười hì hì nói.
“Tiền bối ngươi có tu vi thông thiên, thiên hạ này e rằng không có người nào là đối thủ của ngươi!”
“Như thế nào, ngươi muốn ta làm bảo tiêu cho ngươi?”
Cúi đầu liếc mắt nhìn Trịnh Chỉ Nhụy đang ôm thật chặt cánh tay của mình, lông mày Tô Tiểu Bạch nhíu lại, buồn cười nói.
Nếu như chuyện này truyền đến Đại Tô đế quốc, e rằng tất cả mọi người Tô gia đều sẽ nghẹn họng nhìn trân trối.
Đây chính là lão tổ tông nhà mình, tu vi thông thiên, nhân vật thí thần a.
Một tiểu cô nương lại nói muốn để cho lão tổ tông làm bảo tiêu!
“Chỉ Nhụy không dám, nhưng mà tiền bối nhất định sẽ không nguyện ý nhìn thấy ta chết ở trước mặt ngươi......”
Hàm răng trắng noãn cắn môi đỏ, một bộ dáng vẻ vô cùng ủy khuất, Trịnh Chỉ Nhụy nhìn qua Tô Tiểu Bạch, tội nghiệp nói.
“Ha ha! Muốn để ta làm hộ vệ cho ngươi, cái giá phải trả sẽ cực kỳ lớn!”
Tô Tiểu Bạch ý vị thâm trường nói.
Trịnh Chỉ Nhụy lại không chút nào phật lòng, vung tay lên vô cùng hào sảng nói: “Tiền bối muốn gì cứ việc nói, ta đều sẽ cho ngươi!”
“Thật sự?”
Vẻ mặt Tô Tiểu Bạch nghiền ngẫm.
Trịnh Chỉ Nhụy liên tục gật đầu, vô cùng thành khẩn.
“Tốt! Vậy thì sẽ giống như ngươi mong muốn!”
Tô Tiểu Bạch vung tay lên, trực tiếp ôm Trịnh Chỉ Nhụy vào trong ngực, sau một khắc hai người đã đến phủ công chúa, đi vào trong phòng ngủ của Trường An công chúa.
Trịnh Chỉ Nhụy giống như đã biết sau đó sẽ phát sinh chuyện gì, nàng thẹn thùng, khắp khuôn mặt đều là màu hồng, đầu rúc vào trong ngực Tô Tiểu Bạch.
Tô Tiểu Bạch cười ha ha, sau đó ôm Trịnh Chỉ Nhụy tiến thẳng lên giường.
......
Lúc này, trong doanh trại Lạc Vũ Quân, biết được người Thanh Hoàng thành cũng không phát hiện được Trịnh Chỉ Nhụy cùng Tô Tiểu Bạch, thậm chí khả năng rất lớn là hai người này đã qua Thanh Hoàng Thành, tiến thẳng đến đế đô.
Trịnh Thiên giận tím mặt!
Mặt đỏ lên, gầm thét: “Một đám phế vật! Một đám thùng cơm!”
“Cứ như vậy để cho hai người bọn họ chạy, còn là trên địa giới của chính mình!”
Bên trong doanh trướng, ba tên tướng quân thân mặc áo giáp, cúi đầu không dám nói lời nào, chỉ sợ lúc này làm cho Trịnh Thiên tức giận sẽ gặp xúi quẩy.
“Một khi Trịnh Chỉ Nhụy trở lại đế đô, bẩm báo việc này với phụ hoàng , phụ hoàng nhất định sẽ hiểu được ta muốn tạo phản!”
“Không đúng, rất có thể bây giờ phụ hoàng đã phái người tới Quân doanh Lạc Vũ Quân!”
Sắc mặt Trịnh Thiên khó coi, đi qua đi lại trong đại trướng.
“Tướng quân, chuyện này không phải chúng ta vô năng, là Tô Tiểu Bạch đột nhiên xuất hiện kia, thật sự không biết đến cùng hắn có cảnh giới gì, tại sao mang một người còn có tốc độ nhanh như vậy, có thể trước khi ta xuất hiện đã rời khỏi Thanh Hoàng thành......”
Có người nhịn không được mở miệng, ủy khuất giải thích.
“Ngậm miệng!”
Trịnh Thiên giận tím mặt, chỉ vào người kia quát lên.
“Chuyện gì mà để cho Tam hoàng tử điện hạ của chúng ta giận dữ như vậy?
Đúng vào lúc này, một âm thanh trêu ghẹo vang lên.
Tam hoàng tử nghe vậy, quay người nhìn ra ngoài ngoài đại trướng, nhưng khi thấy người đến, sắc mặt lại trở nên vui mừng!
“Hóa ra là Quách Định tiên sinh tới!”
“Ha ha, Tam hoàng tử điện hạ, đã lâu không gặp, vẫn hăng hái như xưa!”
Chỉ thấy người tới người mặc một bộ trường bào màu trắng, trên đầu có một chiếc trâm gài tóc, trên mặt mang theo nụ cười đi vào trong trướng bồng.
“Quách Định tiên sinh có thể tới, bản điện hạ đã yên tâm rồi!”
Trịnh Thiên lôi kéo Quách Định, sau khi hắn ngồi xuống mới ghé mắt dò hỏi.
“Quách Định tiên sinh tới đây, e rằng đã biết được phong thanh?”
“Ta đã biết được, Trường An công chúa đã trở lại đế đô, hơn nữa còn hồi báo với bệ hạ chuyện điện hạ muốn giết nàng. Bệ hạ cực kỳ giận dữ, bây giờ đã phái Lưu Hám Sơn tự mình dẫn người, đến Quân doanh Lạc Vũ Quân này, muốn mang điện hạ trở về Trường An!”
Quách Định nghe vậy gật đầu một cái, bình chân như vại mở miệng nói.
“Cái gì! Lần này xong rồi, Lưu Hám Sơn chính là đại tướng quân đế quốc , chính là cường giả Pháp Tướng hậu kỳ, hắn dẫn người đến đây, e rằng trong quân doanh không có ai cản nổi!”
Trịnh Thiên nghe vậy cười khổ không thôi, lắc đầu liên tục.
“Điện hạ vội vàng gì, không phải là ta đang ở chỗ này hay sao!”
Quách Định cười ha ha: “Nếu như Lưu Hám Sơn tới, ta tất nhiên sẽ ngăn trở hắn!”
“Hơn nữa mặc dù điện hạ không thể giết Trường An công chúa, nhưng mà có thể để cho Lưu Hám Sơn rời khỏi đế đô, kế hoạch cũng coi như hoàn mỹ!”
Trong đế quốc chỉ có mấy vị cường giả Pháp Tướng hậu kỳ .
Trịnh Thái thân là hoàng đế đế quốc , cũng là một vị trong đó. Mấy vị còn lại, một vị là đương kim đại tướng quân Đại Chiêu đế quốc Lưu Hám Sơn, một vị khác chính là Quách Định trước mặt này.
Mà nhưng vị còn lại, không phải ẩn cư sơn lâm thì chính là quốc sư đế quốc , hoặc là chưởng môn một môn phái nào đó trong đế quốc.
Nhưng mà có Quách Định đến đây ngăn cản Lưu Hám Sơn, như vậy thì Lưu Hám Sơn đừng nghĩ có thể mang Trịnh Thiên trở về đế đô, thậm chí chính Lưu Hám Sơn cũng đừng mơ tưởng trở về đế đô.