Nghe lời nói này, Trịnh Thái ngồi ở trên long ỷ sắc mặt đại biến.
“Cái gì! Xảy ra chuyện gì!”
Trịnh Chỉ Nhụy thấy thế, lúc này mới rõ ràng mười mươi, nói ra chuyện xảy ra lúc trước trên đường từ Lạc Nhật thành trở về đế đô.
Nói tới đoạn bọn người Trương Diệu vì bảo vệ mình mà vật lộn cùng hơn trăm tên sát thủ, cuối cùng toàn bộ đều chết thảm, hai con ngươi Trịnh Chỉ Nhụy phát ra lệ quang, trong lời nói tràn đầy bi thương!
“Đáng chết, rốt cuộc là ai có lá gan lớn như vậy, dám hạ thủ đối với nữ nhi của trẫm, muốn giết nữ nhi của trẫm!”
Trịnh Thái giận tím mặt, hai mắt trợn trừng, sát khí ngút trời, mặc dù bây giờ Trịnh Chỉ Nhụy đứng ngay tại trước mặt hắn.
Nhưng mà hắn vẫn không kìm được cơn giận, hận không thể lập tức bắt hết tất cả hắc thủ sau màn kia, giết sạch toàn bộ.
“Phụ hoàng, may mắn lúc đó có Tô Tiểu Bạch tiền bối cứu được nhi thần, nếu không phải vậy thì nhi thần đã sớm chết!”
Trịnh Chỉ Nhụy cũng không nhịn được ủy khuất nữa, hai mắt đẫm lệ.
“Yên tâm, trẫm nhất định làm chủ cho ngươi, bắt được những hắc thủ sau màn kia , đưa toàn bộ bọn hắn ra công lý, báo thù cho những hộ vệ lòng dạ son sắt kia!”
Trịnh Thái chau mày, nghiến răng nghiến lợi, sau đó tiếp tục hỏi.
“Vậy tiếp theo thì sao? Tiếp theo chính là Tô Tiểu Bạch tiền bối tiễn đưa ngươi trở về đế đô?”
Trịnh Chỉ Nhụy hít sâu một hơi, biết lời kế tiếp một khi nói ra, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi, toàn bộ đế đô đều sẽ chấn động.
Trên dưới triều chính, không biết sẽ có bao nhiêu người vì chuyện này mà bị liên luỵ.
“Tiếp theo ta năn nỉ tiền bối dẫn ta tới Quân doanh Lạc Vũ Quân của Tam hoàng huynh Trịnh Thiên, lúc đó nhi thần nghĩ chỉ cần đến Quân doanh Lạc Vũ Quân, hoàng huynh nhất định sẽ che chở cho nhi thần.”
Trịnh Thái nghe vậy cũng gật đầu nói: “Không sai, ngươi đến Quân doanh Lạc Vũ Quân sẽ an toàn, nơi đó có trăm vạn đại quân, vốn là vì ứng phó với đại quân Liên Bang đế quốc xâm lấn.”
“Thế nhưng lúc nhi thần chuẩn bị trở về. Năm trăm danh tướng sĩ được phái tới hộ vệ, vậy mà sau khi rời khỏi Quân doanh Lạc Vũ Quân sau đó liền muốn giết nhi thần!”
Nói đến đây Trịnh Chỉ Nhụy cũng không nhịn được nữa, cắn môi, nước mắt rơi như mưa.
Nghe vậy, Trịnh Thái cũng ngây ngẩn cả người.
Vốn hắn còn tưởng rằng là đại quân của Tam Hoàng Tử sẽ hộ tống Trịnh Chỉ Nhụy trở về đế đô, nhưng nào nghĩ đến chi đại quân này lại muốn giết Trịnh Chỉ Nhụy!
“Này...... Cái này, Trịnh Thiên hắn...... Hắn, tên nghịch tử này! Lại muốn giết ngươi......”
Trịnh Thái tỉnh táo lại, sắc mặt tái xanh, cắn răng nghiến lợi nói.
“May mắn có Tô Tiểu Bạch tiền bối, nếu không nhi thần sẽ chết......”
Trịnh Chỉ Nhụy khóc lóc mở miệng nói.
“Nghịch tử!”
Trịnh Thái nổi giận gầm lên một tiếng, đột nhiên một cái tát vỗ lên tay vịn long ỷ, sau đó đùng một tiếng đứng dậy.
“Người đâu!”
“Có nô tài!”
Có thái giám lập tức đi vào, quỳ xuống đất nói.
“Lập tức truyền lệnh của ta, bảo đại tướng quân Lưu Hám Sơn tới gặp trẫm!”
Trịnh Thái lửa giận ngút trời hét lớn.
Thái giám kia nghe vậy cũng không dám nhiều lời, vội vàng lĩnh mệnh rời đi.
“Trường An ngươi yên tâm, trẫm sẽ sai người, lập tức bắt Trịnh Thiên trở về đế đô gặp mặt, trẫm nhất định sẽ có câu trả lời cho ngươi!”
Sắc mặt Trịnh Thái khó coi, cắn răng nghiến lợi nói.
“Nếu hắn thật sự dám can đảm sai người giết ngươi, trẫm sẽ giết tên nghịch tử này!”
Đây cũng không phải là một chuyện nhỏ.
Hoàng tử, lại muốn mưu sát công chúa.
Chuyện này đại biểu cái gì?
Đại biểu Trịnh Thiên đã có tâm làm phản!
Nhưng bây giờ Trịnh Thiên không chỉ là hoàng tử, trong tay nắm trăm vạn đại quân tinh nhuệ, một khi hắn tạo phản, núi cao Hoàng Đế ở xa, ắt sẽ tạo thành mầm tai họa không thể vãn hồi!
Hơn nữa Trịnh Thái rất rõ ràng, Trịnh Thiên dám mưu phản, làm ra loại chuyện táng tận lương tâm này, tất nhiên là có người đồng mưu với hắn!
Ở ngay trong đế đô này, hơn nữa còn có địa vị rất cao.
Nếu không, một tướng quân thống binh bên ngoài như Trịnh Thiên, làm sao dám làm ra loại chuyện này?
“Đa tạ phụ hoàng làm chủ cho nhi thần.”
Trịnh Chỉ Nhụy nghe vậy, nước mắt ào ào chắp tay hành lễ nói.
Trịnh Thái thấy thế, chỉ cảm thấy đau lòng không thôi, vội vàng khoát tay phân phó: “Lập tức truyền lệnh của, ban thưởng Trường An gấm vóc ngàn thớt, minh châu mười thùng, cung nữ mười người, hoàng kim 10 vạn lượng.”
Mặc dù ban thưởng cũng không nhiều, thậm chí bình thường Trịnh Chỉ Nhụy cũng có thể lấy được nhiều đồ như thế, nhưng đây cũng là biểu đạt quyết tâm của Trịnh Thái.
Nhất định sẽ không để cho Trịnh Chỉ Nhụy chịu ủy khuất.
Có thái giám tiến lên, lĩnh mệnh rời đi.
Sau đó, Trịnh Thái mới nhìn hướng trong điện Tô Tiểu Bạch.
“Ngươi cứu được Trường An của trẫm, ngươi muốn ban thưởng gì?”
Trịnh Thái vô cùng hào sảng, vung tay lên nói: “Muốn cái gì, trẫm đều sẽ cho ngươi!”
Tô Tiểu Bạch nghe vậy, lại nhẹ nhàng nở nụ cười: “Thứ ta muốn ngươi không cho nổi.”
Trịnh Thái nghe vậy lông mày nhíu lại, mà Trịnh Chỉ Nhụy ở một bên nghe vậy lại có chút nóng nảy, sau đó vội vàng tiến lên nói: “Phụ hoàng, tiền bối chính là ẩn sĩ chân chính , hơn ngàn năm không rời núi, không biết lễ tiết, phụ hoàng không nên trách cứ tiền bối!”
Trịnh Thái nghe vậy, lúc này mới hai mắt sáng lên, nhìn Tô Tiểu Bạch từ trên xuống dưới .
Thế nhưng là mặc kệ hắn dò xét như thế nào đều không thể điều tra được thực lực chân chính cùng cảnh giới của Tô Tiểu Bạch.
Thậm chí Tô Tiểu Bạch ở trong mắt hắn giống như là bị một đoàn mê vụ bao phủ, không cách nào thấy rõ.
Chuyện này càng làm cho Trịnh Thái kinh ngạc.
Dù sao thân là hoàng đế Đại Chiêu đế quốc, tu luyện công pháp bí tịch tốt nhất , lại càng không thiếu bất luận tài nguyên gì.
Nhưng mà dùng tài nguyên chồng chất, cũng tuyệt đối không thể tạo ra được cường giả cảnh giới Pháp Tướng.
Huống chi Trịnh Thái tự nhận, tốc độ hắn tu luyện nhanh hơn những người khác, hơn nữa đã là Pháp Tướng hậu kỳ.
Đủ để gọi là một trong những người cường đại nhất trên thế giới này.
Nhưng mà như vậy, hắn vẫn không thấy rõ được Tô Tiểu Bạch!
Trong lòng Trịnh Thái kinh hãi, nhưng miễn cưỡng không biểu lộ ra, mà liên tục gật đầu, cười nói: “Đúng là như vậy, thứ tiền bối muốn , trẫm quả thực không cấp nổi.”
Trịnh Chỉ Nhụy nghe vậy cũng cả kinh.
Vốn nàng cho là Trịnh Thái sẽ giận dữ, phải trừng phạt Tô Tiểu Bạch, nhưng ai mà nghĩ được phụ hoàng vậy mà vẻ mặt mỉm cười gật đầu đồng ý.
Này...... Chuyện này rốt cuộc là như thế nào!
Trịnh Chỉ Nhụy trừng rớt con mắt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn qua Tô Tiểu Bạch, .
Trên mặt Tô Tiểu Bạch vẫn phong khinh vân đạm.
Thời điểm bầu không khí trong điện đang yên tĩnh, bỗng nhiên có tiếng bước chân đi đến.
“Mạt tướng Lưu Hám Sơn tham kiến bệ hạ.”
Chỉ thấy một hán tử thân mặc áo giáp, dáng người tục tằng đi đến, đứng bên trong đại điện chắp tay nói.
“Xin lưu tướng quân mau mau đứng lên!”
Trịnh Thái mỉm cười đưa tay.
“Không biết bệ hạ gọi mạt tướng đến đây là có chuyện gì?”
Lưu Hám Sơn bình tĩnh nói.
“Tam hoàng tử Trịnh Thiên có ý đồ sát hại Trường An công chúa.”
Trịnh Thái chậm rãi mở miệng.
“Cái gì!”
Lưu Hám núi nghe vậy cũng giật nảy cả mình, có chút không dám tin quay người nhìn về phía Trịnh Chỉ Nhụy.
Cho là trong đó tất có hiểu lầm, nhưng Trịnh Chỉ Nhụy nói ra chuyện xảy ra tiếp theo lại làm cho Lưu Hám Sơn trầm mặc.
“Bệ hạ, chuyện này can hệ trọng đại, xin lập tức triệu Tam hoàng tử trở về đế đô, giải thích rõ ràng trước mặt Lục công chúa.”
Sau một khắc, Lưu Hám Sơn chắp tay, nghiêm túc mở miệng nói.
“Trẫm cũng nghĩ như vậy, nhưng mà chỉ sợ trong đế đô sớm đã có người muốn gây sóng gió!”