Khoảng cách tới đế đô cũng chỉ còn năm tòa thành trì.
Tính ra chỉ cần dùng thời gian nửa ngày là có thể đến nơi.
Nhưng mà Trịnh Chỉ Nhụy lại có chút gấp gáp, nàng ngửa đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn Tô Tiểu Bạch.
“Tô Tiểu Bạch, có thể nhanh hơn chút nữa được không, ta muốn nhanh chóng chạy về đế đô bẩm báo chuyện này với phụ hoàng.”
Thời gian nửa ngày này Trịnh Chỉ Nhụy vẫn luôn suy nghĩ rốt cục là nguyên nhân gì mới có thể khiến cho Tam hoàng huynh hạ sát thủ, muốn giết nàng.
Nghĩ tới nghĩ lui, mặc dù Trịnh Chỉ Nhụy không nghĩ tới rốt cuộc là bởi vì nguyên nhân gì.
Nhưng mà nàng cũng hiểu được điểm mấu chốt là, sau lưng Tam hoàng tử chắc chắn có người chỉ điểm, thậm chí là một đám người đang mưu đồ điều gì đó!
Đừng nhìn Tam hoàng tử bây giờ không có ở đế đô, nhưng mà trong tay hắn lại nắm trăm vạn đại quân!
Còn chủ mưu chân chính hẳn là đang ở trong đế đô!
Cho nên nàng phải trở lại đế đô nhanh một chút , bẩm báo với phụ hoàng.
Nhìn ánh mắt mong đợi của Trịnh Chỉ Nhụy, Tô Tiểu Bạch gật đầu.
“Đương nhiên có thể, ngươi nhắm mắt lại.”
Nghe vậy Trịnh Chỉ Nhụy sững sốt, do dự một lát mới nhắm mắt lại.
Chỉ nghe thấy bên tai truyền đến âm thanh lạnh nhạt của Tô Tiểu Bạch .
“Tuyệt đối không được mở mắt.”
Trịnh Chỉ Nhụy vô cùng khôn khéo gật đầu một cái: “Ta biết, ta nhất định sẽ không mở mắt!”
Sau một khắc, chỉ nghe thấy bên tai truyền đến tiếng gió gào thét giống như giống như đằng vân giá vũ.
Không chờ nàng kịp phản ứng lại, trong khi nàng đang tò mò trong lòng muốn mở mắt, bên tai lại vang lên âm thanh lạnh nhạt ôn hòa của Tô Tiểu Bạch lần nữa.
“Tốt, có thể mở mắt rồi.”
Nghe hắn nói như thế, Trịnh Chỉ Nhụy không kịp chờ đợi đã ngay lập tức vội vàng mở mắt, trước mắt là cảnh tượng quen thuộc khiến cho nàng mắt hạnh trợn trừng, lập tức ngu ngơ tại chỗ.
“Cái này, đây là đế đô......”
Trịnh Chỉ Nhụy không thể tin, lắp bắp nói.
Tô Tiểu Bạch nhìn tòa đô thành toà cực lớn, cực hùng vĩ trước mặt này, gật đầu một cái.
“Nếu như ngươi nói là đế đô của Đại Chiêu đế quốc, vậy thì ngươi đã trở về rồi.”
“Tê!” Trịnh Chỉ Nhụy hít vào một ngụm khí lạnh, khắp khuôn mặt đều là sự chấn kinh!
Hai mắt nhắm lại mở ra, đã biên cương Liễu Châu thành đi thẳng tới đế đô!
Đây chính là khoảng cách hơn nghìn dặm!
Nếu như bình thường, khoảng cách này cần thời gian ít nhất một ngày!
Đây còn là cường giả cảnh giới Pháp Tướng mang theo nàng gấp rút lên đường không ngừng nghỉ mới có thể làm được.
Nhưng mà so với thời gian một cái nháy mắt, vượt qua khoảng cách hơn nghìn dặm, căn bản vốn không đáng để nhắc tới!
Đột nhiên Trịnh Chỉ Nhụy phát hiện hình như mình đã ôm được một bắp đùi thật chắc!
Thực lực của Tô Tiểu Bạch trước mặt rõ ràng là cực kỳ khủng bố!
Ít nhất cũng siêu việt cảnh giới Pháp Tướng , đạt đến Độ Kiếp!
“Tô, tiền bối, bây giờ ngài là cảnh giới gì vậy?”
Trịnh Chỉ Nhụy nuốt từng ngụm nước bọt, cẩn thận từng li từng tí hỏi.
“Ha ha.”
Tô Tiểu Bạch mỉm cười, nhìn Trịnh Chỉ Nhụy đang khẩn trương cẩn thận, trêu ghẹo nói: “Tại sao bây giờ biết ta là tiền bối? Không phải lúc trước mở miệng một tiếng là Tô Tiểu Bạch.”
“Cái đó, trước kia ta thật sự không biết ngươi lợi hại như vậy a......”
Trịnh Chỉ Nhụy nghe vậy bĩu môi, sắc mặt đỏ lên nói.
“Cảnh giới ở trong mắt ta cũng chỉ là phù vân nà thôi, hỏi cũng vô dụng.”
Tô Tiểu Bạch không trả lời thẳng, bởi vì hắn cũng không biết bây giờ mình là cảnh giới gì.
Cảnh giới trước đây đã sớm tiêu tan không còn một mống, tu luyện từ đầu, trong khoảng thời gian này, thực lực của Tô Tiểu Bạch cấp tốc đề thăng.
Không cần hắn tu luyện, cảnh giới tăng vọt tựa như nước chảy mây trôi.
Chỉ là Tô Tiểu Bạch biết được, cảnh giới của hắn hiện tại đã sớm vượt qua Độ Kiếp cảnh.
“Tốt a.”
Nhưng Trịnh Chỉ Nhụy lại không biết nguyên nhân, còn tưởng rằng là Tô Tiểu Bạch không muốn nói ra.
“Vậy chúng ta trước tiên vào thành, ta dẫn ngươi tới hoàng cung chơi!”
Trịnh Chỉ Nhụy lại khôi phục bộ dáng hoạt bát như trước , chạy chậm phía trước dẫn đường.
Tô Tiểu Bạch cất bước theo sau.
Rất nhanh đã đến trước cổng chính của hoàng cung .
Binh sĩ thủ vệ nhìn thấy hai người, lập tức tiến lên ngăn cản.
“Người phương nào đến, không có việc gì thì mau chóng rời đi!”
“Bản cung chính là Trường An công chúa, đây là ngọc bội của bản cung, còn không mau mở cửa chính ra để cho bản cung đi vào!” Trịnh Chỉ Nhụy tiến lên phía trước, đưa ra lệnh bào lúc trước tại Quân doanh Lạc Vũ Quân, trên thân phát ra một cỗ khí tức cao quý.
Hai tên binh sĩ kia nghe vậy lập tức liếc nhìn nhau, một người trong đó vội vàng tiếp nhận ngọc bội, sau khi kiểm tra thực hư một phen, hai người bỗng nhiên chắp tay hành lễ.
“Tiểu nhân tham kiến Trường An công chúa điện hạ!”
Trịnh Chỉ Nhụy ngẩng cao đầu, kiêu ngọa gật đầu một cái, sau đó cất bước đi về hướng hoàng cung.
Tô Tiểu Bạch ở phía sau nhìn không khỏi nhếch miệng lên, mỉm cười.
Tin tức Trịnh Chỉ Nhụy hồi cung rất nhanh đã truyền đến tai hoàng đế Đại Chiêu đế quốc.
Không đợi hai người đi bao xa, đã có một nhóm thái giám tiến lên đón.
“Trường An công chúa, điện hạ hạ lệnh, xin ngài lập tức tiến vào Thái An Cung......”
Một thái giám dẫn đầu tiến lên, chắp tay nói.
“Phụ hoàng tại Thái An Cung? Bản cung biết Nhặt bảo .”
Trịnh Chỉ Nhụy mặt không biểu tình, bộ dáng lạnh nhạt gật đầu một cái.
“Đi phía trước dẫn đường.”
“Dạ......”
Thái giám kia nghe vậy lập tức gật đầu, đi phía trước dẫn đường.
Tô Tiểu Bạch hơi kinh ngạc, biểu cảm của Trịnh Chỉ Nhụy biến ảo nhanh như vậy, mới qua thời gian một cái nháy mắt, từ một tiểu muội nhà bên đã thật sự đã biến thành công chúa băng lãnh cao cao tại thượng.
“Hắc hắc, tiền bối ta sẽ xin phụ hoàng ban thưởng cho ngươi !”
Vừa nghĩ đến ở đây, Trịnh Chỉ Nhụy vừa rồi còn đoan trang cao quý, lúc này lại lập tức cười hắc hắc chạy lại, nét mặt tươi cười như hoa nói.
“Ngươi cảm thấy bản tọa sẽ quan tâm chút ban thưởng đó hay sao?”
Tô Tiểu Bạch thấy thế, vẻ mặt giống như cười mà không phải cười nói.
Trong lòng Trịnh Chỉ Nhụy hơi động, thè lưỡi: “Tiền bối là cao nhân, chắc chắn sẽ không quan tâm chút vàng bạc ấy, nhưng mà lúc trước ta đã đáp ứng tiền bối phải trả đủ thù lao, không thể nuốt lời......”
“Không cần thiết.”
Tô Tiểu Bạch khoát tay áo thản nhiên nói.
Trịnh Chỉ Nhụy nghe vậy còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nàng lại có chút sợ, đành phải xoay người, đi theo thái giám về hướng Thái An cung.
Một đoàn người rất nhanh đã đến trước một tòa cung điện vàng son lộng lẫy .
Trên cung điện treo một tấm bảng hiệu, trên đó có mấy chữ lớn —— Thái An Cung.
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng!”
Tiến vào đại điện, Trịnh Chỉ Nhụy lập tức vui sướng hành lễ.
“Ha ha, Trường An công chúa của ta trở về , để phụ hoàng ta lo lắng sắp hỏng rồi.”
Một tiếng cười sang sãng vang lên, chỉ thấy một nam tử trung niên ngồi trên đại điện, mái tóc đã bạc một nửa, nhưng mà tinh thần phấn chấn đứng dậy, vẻ mặt tươi cười đưa tay.
“Tới, để cho phụ hoàng nhìn kỹ một chút.”
Trịnh Chỉ Nhụy nghe vậy liền cười đi lên, đứng bên cạnh hoàng đế.
“Ừm, không có thay đổi gì, vẫn là Trường An công chúa của ta!”
“Phụ hoàng!”
Trịnh Chỉ Nhụy nghe vậy liền chu môi, làm nũng nói.
“Ha ha!”
Hoàng đế Đại chiêu đế quốc Trịnh Thái nở nụ cười cưng chiều , lúc này mới nhìn về phía Tô Tiểu Bạch bên trong đại điện.
“Đây là......?”
Ánh mắt đảo qua thân thể Tô Tiểu Bạch , trong lòng Trịnh Thái rung mạnh, chau mày, chần chờ mở miệng hỏi.
“Phụ hoàng, chính là vị tiền bối này cứu mạng ta, nếu không có vị tiền bối này, Trường An công chúa của ngươi đã sớm đã chết ở bên ngoài......”