Tô Tiểu Bạch bình thản nói, hơn nữa có đầy đủ lý do. Lời này làm cho Trinh Thiên vốn muốn đưa ra đầy đủ lợi ích, muốn thu Tô Tiểu Bạch về trướng của mình, lập tức á khẩu không nói được gì.
Chỉ là Trịnh Chỉ Nhụy lại hưng phấn không thôi, hai mắt sáng lên nhìn Tô Tiểu Bạch nói: “Chuyện này tốt, có thể cùng nhau đi đế đô !”
Tô Tiểu Bạch gật đầu motọ chút, cũng không nói gì nữa.
Ánh mắt Trịnh Thiên Mục nhấp nháy, quay người liếc mắt nhìn một tướng sĩ bên cạnh , tướng sĩ kia gật đầu một cái.
Rất nhanh, hai người Tô Tiểu Bạch cùng Trịnh Chỉ Nhụy đã dẫn theo năm trăm tướng sĩ của Trịnh Thiên rời khỏi Quân doanh Lạc Vũ Quân, dọc theo đường nhỏ trong núi tiến thẳng đến đế đô.
Quân doanh Lạc Vũ Quân trú đóng trong núi sâu, nhất định phải đi lên một đoạn đường núi mới có thể chạy tới quan đạo.
Mặc dù đường nhỏ vắng vẻ, không dễ đi, nhưng mà chỉ cần đi đến đường lớn sẽ tốt hơn nhiều.
Chỉ là chuyện này đối với Trịnh Chỉ Nhụy hi vọng có thể mau chóng chạy về đế đô mà nói, căn bản vốn không tính là việc khó khăn.
Một đoàn người vượt qua một tòa núi nhỏ, lại xuyên qua một rừng cây trước mặt liền xuất hiện một đường ống, dọc theo đường ống kia là một đường tiến thẳng tới đế đô.
“Hôm nay phải tăng tốc một chút, trước khi trời tối phải chạy đến dịch trạm tiếp theo.”
Trịnh Chỉ Nhụy nhìn sắc trời một chút, mặc dù không biết cách tòa dịch trạm tiếp theo còn bao xa, nhưng mà tăng thêm tốc độ, ít nhất có thể cam đoan sẽ không phải qua đêm ở nơi hoang dã, mà tới được dịch trạm, vừa vặn có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Đông đảo tướng sĩ nghe vậy liên tục gật đầu, ánh mắt lấp lóe nhìn Trịnh Chỉ Nhụy trước mặt.
Đi không được bao lâu, năm trăm tướng sĩ sau lưng kia bỗng nhiên nhao nhao rút ra trường đao, lập tức chém tới Tô Tiểu Bạch.
Tiếng gào thét xé gió trong nháy mắt vang lên.
Trường đao chém xuống phảng phất như chém vào khoảng không, thậm chí không có cảnh máu bắn tung tóe như trong tưởng tượng!
Người kia kinh hãi, vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Tô Tiểu Bạch không biết từ lúc nào đã biến mất!
“Giết Lục công chúa, trở về phục mệnh!”
“Hai người kia toàn bộ đều phải giết, đối không thể lưu lại người sống!”
Nếu như đã bị phát hiện, vậy dứt khoát không cần tiếp tục ẩn giấu, đám người nhao nhao hét lớn, đầu tiên rút ra trường đao chém tới Trịnh Chỉ Nhụy!
Trịnh Chỉ Nhụy hoa dung thất sắc, như thế nào cũng không nghĩ đến, chính quân đội hoàng huynh phái tới bảo hộ nàng trở về đế đô, vậy mà lại đột nhiên quay đầu, muốn giết nàng!
Nàng thét lên kinh hãi, liên tiếp lui về phía sau.
Trước mặt nàng là một thanh trường đao chém xuống, một đao này chém xuống tất nhiên có thể lấy thủ cấp Trịnh Chỉ Nhụy .
Nhưng vào ngay lúc này, tướng sĩ kia lại đột nhiên kêu thảm một tiếng!
Tay nắm trường đao phảng phất như bị đồ vật sắc bén gì đó chặt đứt vậy, đang nằm trên mặt đất lăn lộn kêu thảm thiết.
Biến cố bất chợt này khiến tướng sĩ khác cả kinh trong lòng , biến sắc khẩn trương nhìn quanh bốn phía.
“Là Trịnh Thiên bảo các ngươi tới giết chúng ta ?”
Âm thanh lạnh nhạt vang lên bên cạnh Trịnh Chỉ Nhụy khiến nàng thất kinh, sắc mặt tái nhợt nhìn Tô Tiểu Bạch bên cạnh, nàng vội vàng đứng lên, trốn sau lưng hắn.
“Chính là giết các ngươi, tướng quân có mệnh, giết các ngươi thưởng vạn lượng hoàng kim !”
Có tướng sĩ cười lạnh mở miệng nổi giận mắng.
“Nói nhảm nhiều như thế làm gì, trước hết giết bọn hắn rồi nói!”
“Bọn hắn chỉ có hai người, chúng ta có năm trăm người, giết a!”
Những tướng sĩ kia rống giận, bỗng nhiên giương trường đao trong tay lên phóng tới hai người Tô Tiểu Bạch.
Trịnh Chỉ Nhụy run rẩy, hoảng sợ trốn sau lưng Tô Tiểu Bạch, Tô Tiểu Bạch vẫn đứng tại chỗ, cười lạnh một tiếng, tiện tay vung lên.
Trong không khí đột nhiên xuất hiện vô số lưỡi dao vô hình , lưỡi dao cực kỳ sắc bén, trong khoảnh khắc đã chém tướng sĩ xông tới đầu tiên thành hai khúc!
Không đợi những tướng sĩ đằng sau phản ứng lại, lưỡi dao vung vẩy, toàn bộ những tướng sĩ này cũng đều bị chém thành hai khúc.
“Tốt, bọn hắn đều đã chết, ngươi an toàn rồi.”
Sắc mặt Trịnh Chỉ Nhụy tái nhợt, thất kinh, nàng không nghĩ ra vì sao hoàng huynh phải phái người giết nàng, hai người rõ ràng là thân huynh muội.
Hơn nữa thời điểm tại quân doanh lúc trước, hoàng huynh đối với nàng cũng phi thường tốt, còn đáp ứng nàng sẽ điều tra thủ phạm thật đứng phía sau màn, cho nàng một sự công đạo!
Thời điểm đang kinh hoảng, bên tai lại vang lên âm thanh lạnh nhạt bình tĩnh.
Thanh âm này truyền vào trong tai Trịnh Chỉ Nhụy lại mang đến cảm giác an toàn, để cho trong lòng nàng ấm áp không thôi.
Nàng ngẩng đầu hai mắt sáng ngời nhìn Tô Tiểu Bạch, Trịnh Chỉ Nhụy đã không còn bối rối, chỉ có sự an lòng vô tận.
“Có phải ngươi rất nghi hoặc tại sao bọn hắn muốn giết ngươi hay không ?”
Cảm nhận được sự nghi hoặc trong ánh mắt Trịnh Chỉ Nhụy , Tô Tiểu Bạch nhàn nhạt mở miệng hỏi.
Trịnh Chỉ Nhụy sửng sốt một chút, sau đó chần chờ nói: “Hoàng huynh...... Có phải hoàng huynh cũng bị những người này lừa hay không ?”
“Ngươi không cần giải thích cho hắn, ngươi hẳn là phải rõ ràng chính là hoàng huynh của ngươi phái những người này tới giết ngươi , nếu không còn ai có lá gan này?”
Tô Tiểu Bạch lập tức phơi bày tâm tư của Trịnh Chỉ Nhụy.
Trịnh Chỉ Nhụy nghe vậy, trong đôi mắt hiện ra nước mắt.
“Thế nhưng là...... Thế nhưng vì sao hoàng huynh muốn giết ta, rõ ràng chúng ta là thân huynh muội, hơn nữa cho tới bây giờ ta cũng không có bất kỳ mâu thuẫn nào với hắn......”
“Ở một số thời điểm, không phải mâu thuẫn là có thể nói rõ tất cả.”
Tô Tiểu Bạch vuốt vuốt tóc Trịnh Chỉ Nhụy.
“Nhưng mà ngươi yên tâm, có ta ở đây nhất định sẽ bảo hộ ngươi trở về đế đô!”
......
Trong quân doanh Lạc Vũ Quân.
Trịnh Thiên đang lo lắng đi lại trong đại trướng.
Trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng, thỉnh thoảng còn nhìn ra phía ngoài, tựa như là đang đợi thứ gì đó vậy.
Không bao lâu có tiếng bước chân gấp rút truyền tới, một tướng sĩ mặc áo giáp đi đến.
“Tướng quân, đại sự không tốt , toàn bộ năm trăm danh tướng sĩ được phái ra đều đã chết trong rừng cây Sơn Đông Diện......”
Người kia vừa đi vào, vẻ mặt khiếp sợ nói.
“Cái gì!”
Nghe vậy, sắc mặt Trịnh Thiên đại biến, thất thanh hét lớn: “Tất cả Năm trăm người đều chết hết? Chuyện này sao có thể!”
“Thi thể Trịnh Chỉ Nhụy đâu! Có tìm được thi thể Trịnh Chỉ Nhụy hay không , hay là thi thể tiểu tử kia !”
Sau đó không đợi tướng sĩ kia mở miệng trả lời, hắn ngay lập tức vội vàng truy hỏi.
“Không tìm được...... Ngoại trừ thi thể năm trăm danh tướng sĩ , không có thi thể hai người kia......”
Tướng sĩ lắc đầu cười khổ nói.
Trịnh Thiên nghe vậy, sắc mặt lập tức đại biến, vẻ mặt cực kỳ nhợt nhạt lùi lại hai bước, nỉ non tuyệt vọng nói: “Xong......”
Trịnh Chỉ Nhụy chạy, hơn nữa còn bại mục đích giết nàng của mình.
Nếu như để nàng trốn về đế đô, bẩm báo chuyện này với phụ hoàng, không cần nghĩ cũng biết phụ hoàng chắc chắn sẽ giận dữ!
Mà tất cả kế hoạch lúc trước của hắn đều sẽ bị chôn vùi!
Bao nhiêu người sẽ vì chuyện này mà chết......
Trịnh Thiên nghĩ tới đây, lập tức toàn thân run rẩy!
“Nhanh! Lập tức phái người đi thông báo cho người Thanh Hoàng thành, để cho bọn hắn chặn Trịnh Chỉ Nhụy cùng Tô Tiểu Bạch kia lại!”
Hắn vội vàng đứng lên, suy nghĩ biện pháp sửa chữa sau lầm, Trịnh Thiên lo lắng đi lại trong doanh trướng.
“Còn nữa, phái người đi thông báo cho hắn, hắn có thể điều động mấy vị cường giả Pháp Tướng hậu kỳ, chắc chắn phải giết được hai người kia!”
“Thuộc hạ đã hiểu, thuộc hạ sẽ đi làm ngay!”
Tướng sĩ kia nghe vậy vội vàng chắp tay quay người rời đi.
Lưu lại một mình mình Trịnh Thiên lo lắng trong đại điện .
Mang theo Trịnh Chỉ Nhụy một đường tiến lên, Tô Tiểu Bạch cũng không gấp rút lên đường, nhưng mà không đến nửa ngày thời gian cũng đã vượt qua ba tòa thành trì.