Bây giờ trong toàn bộ đế đô chỉ còn Lục công chúa Trịnh Chỉ Nhụy.
Tất cả Hoàng tử khác đều đã lãnh binh ra ngoài, hoặc là ở phần đất phong của riêng mình.
Cho nên Trịnh Chỉ Nhụy hiểu rằng ở thời điểm này nhất định phải đứng ra bình định chiến loạn trong đế đô.
Nếu không thì ba bốn trăm ngàn đại quân sẽ phải hi sinh vô ích trong nội loạn, ngay cả bách tính trong hoàng thành cũng tử thương vô số.
“Tướng công, bây giờ ta nên làm như thế nào?”
Dù sao nàng cũng chỉ là một nữ hài tử, chưa từng xử lý qua chuyện như vậy, trong lúc nhất thời bảo Trịnh Chỉ Nhụy tới xử lý chiến loạn, Trịnh Chỉ Nhụy thật đúng là không biết nên làm như thế nào, không thể làm gì khác hơn là nhìn qua Tô Tiểu Bạch tìm sự giúp đỡ.
Tô Tiểu Bạch mỉm cười, nhéo nhéo gương mặt trắng nõn của Trịnh Chỉ Nhụy.
“Nhanh như vậy đã tìm ta hỗ trợ?”
“Tướng công ngươi mau nói, ta biết ngươi nhất định là có biện pháp!”
Trịnh Chỉ Nhụy nũng nịu ôm cánh tay Tô Tiểu Bạch nói.
“Muốn thu phục loạn quân trong thành, rất đơn giản!”
Ánh mắt Tô Tiểu Bạch lóe lên nhìn qua Trịnh Chỉ Nhụy.
“Nhưng mà có một điều kiện, đó chính là ngươi có muốn ngồi trên vị trí mà các huynh đệ của ngươi liều chết tranh đoạt hay không ?”
Vị trí này, chính là hoàng vị.
Nghe vậy Trịnh Chỉ Nhụy có chút do dự.
Dù sao phụ hoàng, Trịnh Phi cũng chết vì tranh đoạt hoàng vị.
Thậm chí ngay cả hai cao nhân Pháp Tướng hậu kỳ Thanh Tùng cùng Lục Thừa Phong , cũng là như này cũng là như thế.
Chuyện này khiến Trịnh Chỉ Nhụy theo bản năng có chút bài xích đối với vị trí kia.
“Nếu như ngươi không muốn ngồi lên vị trí kia cũng đơn giản, vậy thì chờ!”
Tô Tiểu Bạch cũng nhìn ra Trịnh Chỉ Nhụy do dự, mở miệng cười nói.
“Các hoàng tử khác hồi kinh, tiếp đó bình định loạn, nhưng mà không phải kết thúc đơn giản như vậy.”
“Tướng công ngươi nói vậy là ý gì?”
Vẻ mặt Trịnh Chỉ Nhụy mờ mịt, hiển nhiên là không nghĩ tới điểm này.
“Ngươi cảm thấy các ca ca đệ đệ của ngươi sẽ giống như ngươi, cứ như vậy chắp tay nhường vị trí kia cho người khác?”
Lông mày Tô Tiểu Bạch nhíu lại, trêu ghẹo nói: “Không cần nghĩ cũng biết, những người này chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tay, một là trước khi chết Trịnh Thái cũng không lập di chiếu, quyết định xem truyền hoàng vị cho ai, thứ hai là những người này đều ngấp nghé đối với hoàng vị !”
“Ba là bọn hắn sợ, bọn hắn sợ người nào leo lên hoàng vị sẽ tiến hành thanh tẩy, giết hết tất cả bọn hắn. Từ xưa đến nay bao nhiêu hoàng tử sau khi thượng vị, chuyện thứ nhất muốn làm chính là giết các hoàng tử khác?”
Trịnh Chỉ Nhụy hoang mang.
Nàng thật không nghĩ tới điểm này, dù sao nàng cũng không phải là người giỏi tâm kế.
Hơn nữa Tô Tiểu Bạch nói cũng vô cùng có nói lý, chỉ là nói đến nàng đã có thể biết những hoàng huynh hoàng đệ này tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha tranh đoạt hoàng vị, đến lúc đó chiến loạn vừa lên, bách tính đồ thán, bao nhiêu người sẽ phải chết?
Huống chi bất kể là ai leo lên hoàng vị bọn hắn cũng sẽ không chịu phục, chỉ là cảm thấy sau khi hắn thượng vị sẽ muốn giết chính mình.
Loại tình huống này, Trịnh Chỉ Nhụy thật đúng là không nghĩ ra được cách giải quyết tốt nhất.
Trịnh Chỉ Nhụy gặp khó khăn.
Nói thật trước hôm nay, nàng chưa bao giờ suy nghĩ tới hoàng vị......
Nhưng bây giờ, nàng nhất định phải suy nghĩ......
“Như thế nào, suy nghĩ kỹ chưa?”
Đang thời điểm Trịnh Chỉ Nhụy đang do dự, bên tai nàng vang lên thanh âm ôn nhu của Tô Tiểu Bạch.
Hàm răng trắng noãn cắn thật chặt, bên tai còn truyền đến tiếng kêu gào chém giết trong hoàng thành.
“Ta đã suy nghĩ kỹ!”
Sau một khắc, đột nhiên Trịnh Chỉ Nhụy ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn Tô Tiểu Bạch.
“Ta sẽ kế thừa hoàng vị, như vậy sẽ không có người nào tranh đấu, lại càng không có người nào vì đó mà bỏ mạng!”
“Ừm, ngươi có ý nghĩ này rất tốt.”
Tô Tiểu Bạch cười gật đầu.
“Vậy...... Vậy ngươi trở về giúp ta chứ, tướng công?”
Trong con ngươi sáng ngời của Trịnh Chỉ Nhụy lập loè ánh mắt mong đợi, hai tay túm lấy tay Tô Tiểu Bạch lay động.
“Nếu như tướng công ngươi không giúp ta, một mình ta chắc chắn không được......”
“Tính ra ngươi vẫn có chút tự biết mình, đừng lung lay, ngươi đã gọi ta là tướng công, làm sao ta có thể để cho người khác khi dễ nữ nhân của ta?”
Tô Tiểu Bạch mở miệng cười nói.
“Vậy thì quá tốt rồi, tướng công ngươi quá tốt rồi!”
Trịnh Chỉ Nhụy nghe vậy lập tức hưng phấn, ôm chặt lấy Tô Tiểu Bạch.
Mà trong thành lúc này.
Hơn 40 vạn tướng sĩ đang chém giết thành một đoàn.
Khắp nơi đều là tiếng la giết, tiếng kêu thảm thiết.
Đế đô phồn hoa, hòa bình lúc trước, bây giờ lại giống như một tòa Tu La tràng .
Các tướng sĩ mặc áo giáp đang chém giết cùng một chỗ.
Nhà dân hai bên đường phố sớm đã bị đốt cháy.
Không biết bao nhiêu bách tính vô tội cũng chết thảm trong trận chiến đấu này.
“Giết! Tiến sát Hoàng thành, tất có trọng thưởng!”
Các tướng sĩ máu me đầy người, trong tay cầm trường đao gầm lên, phóng về phía đế đô.
Biên giới Hoàng thành là nơi chiến đấu kịch liệt nhất.
Khắp nơi đều là thi thể, máu chảy thành sông, tiên huyết gay mũi.
“Giết! Ngăn cản bọn hắn!”
“Thủ vững cửa thành, chết cũng không thể lui về phía sau một bước! Ai dám lui ra phía sau, giết!”
Ngoài cửa thành, hơn vạn đại quân đang khẩn trương nhìn chằm chằm quân địch đang đến, có tướng lĩnh giương đao gầm thét.
Hai đại quân sau đó trong nháy mắt đụng vào nhau.
Tiếng la giết kịch liệt phóng lên tận trời.
“Dừng tay cho ta!”
Mà đúng vào lúc này, một tiếng thét phẫn nộ thanh thúy vang trên đỉnh đầu mọi người, mặc dù thanh âm này không lớn, nhưng lại truyền vào trong tai tất cả mọi người rất rõ ràng.
“Thái tử Trịnh Phi, cùng với Thanh Tùng đạo trưởng, Lục Thừa Phong mưu toan tạo phản, bây giờ đã đền tội, phản quân các ngươi mau mau đầu hàng, người đầu hàng không giết!”
Các tướng sĩ đang chém giết ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy có hai thân ảnh đang đứng bên trên bầu trời, một nữ tử trong đó đang mở miệng quát to.
“Là Trường An công chúa! Là Trường An công chúa mà bệ hạ sủng ái nhất!”
“Thủ lĩnh quân phản loạn đã chết, các ngươi còn không mau đầu hàng!”
“Trường An công chúa có mệnh, thủ lĩnh quân phản loạn đã chết, phản quân đầu hàng sẽ không giết!”
Nghe vậy binh sĩ canh giữ Hoàng thành quân cùng với đại quân đóng giữ Hoài An lập tức hưng phấn, nhao nhao kêu to.
Mà những tướng sĩ đi theo Thái tử đến đây nổi loạn, sắc mặt đại biến không biết phải làm sao.
“Không có khả năng! Trường An công chúa ngươi đừng hòng gạt ta!”
Mà đúng vào lúc này, một tướng quân mặc áo giáp, trong tay cầm trường thương vọt ra, mũi thương chỉ vào Trịnh Chỉ Nhụy trên không trung phẫn nộ quát.
“Thái tử điện hạ làm sao có thể chết, Thanh Tùng đạo trưởng cùng với Lục Thừa Phong chưởng môn đều là cường giả Pháp Tướng cảnh giới , làm sao có thể chết dễ dàng như thế!”
“Mọi người đừng nghe nàng lừa gạt, theo ta xông lên vào trong Hoàng thành, người giết vào Hoàng thành thưởng vạn lượng vàng, thăng quan ba cấp!”
Theo người này cổ động, phản quân trong thành Trường An vậy mà rục rịch, ý đồ tiếp tục chém giết, muốn giết vào trong hoàng thành!
Trịnh Chỉ Nhụy nghe vậy giận dữ, cúi đầu nhìn lại, trong nháy mắt đã nhận ra tướng lĩnh cổ động quân phản loạn kia chính là tướng quân Triệu Hội của thái tử điện hạ !
“Triệu Hội, ngươi lại dám cổ động đại quân tạo phản, bản công chúa tất giết ngươi!”
“Hừ!”
Triệu Hội nghe vậy hừ lạnh một tiếng: “Điêu trùng tiểu kỹ, cũng chỉ là lừa gạt chúng ta mà thôi, chúng tướng sĩ tiến lên theo ta !”
Xoát!
Nhưng âm thanh hắn vừa dứt, một tia sáng chói lóe lên trong mắt hắn một cái rồi biến mất.
Đột nhiên, Triệu Hồi phát hiện mình không cách nào chuyển động được nữa, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.