Muốn nói, nhưng lại phát ra âm thanh ô ô.
Trong lòng Triệu Hội hoảng sợ, vội vàng cúi đầu nhìn lại, ánh mắt mờ đi, trời đất trở nên quay cuồng. Chờ lúc hắn mở được mắt ra thì chỉ thấy được một cỗ thi thể không đầu đứng trước mặt!
Không phản ứng chút nào, không hề có điềm báo trước.
Triệu Hội mới vừa rồi còn cổ động phản quân tạo phản, trong lúc bất chợt đã bị giết.
Chuyện này khiến những phản quân đang rục rịch kia lập tức bị dọa sắc mặt đại biến, liên tiếp lui về phía sau.
Trịnh Chỉ Nhụy thấy thế, biết nhất định là Tô Tiểu Bạch ra tay, nàng không khỏi cảm kích nhìn Tô Tiểu Bạch một chút, sau đó mới mở miệng lạnh giọng nói.
“Triệu Hội đã chết, nếu tiếp tục tạo phản thì Triệu Hội chính là tấm gương, người đầu hàng tuyệt đối sẽ không giết, chỉ giết đầu đảng tội ác!”
“Đầu hàng không giết!”
“Đầu hàng không giết!”
Mà đại quân thủ thành kia cũng thừa cơ tiến lên gầm thét, bức bách đại quân tạo phản này.
Đại quân tạo phản thấy thế không biết phải làm sao, càng thêm mờ mịt, bị bức bách tụ tập chung một chỗ.
Bịch.
Cũng không biết là ai ném binh khí trong tay xuống mặt đất đầu tiên, sau một khắc, âm thanh ầm ầm không dứt bên tai.
Tất cả phản quân nhao nhao bỏ binh khí trong tay, quỳ xuống mặt đất cầu xin tha thứ.
“Bắt tất cả lại, trông coi thật tốt!”
Trịnh Chỉ Nhụy thấy thế thở dài một hơi, sau đó vội vàng mở miệng phân phó.
Các tướng sĩ trong nháy mắt tiến lên, trực tiếp áp giải toàn bộ những người này.
Hỗn loạn trong đế đô kết thúc, dân chúng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Không cần lo lắng bị tai bay vạ gió.
Giải quyết xong sau chuyện này, Tô Tiểu Bạch ôm lấy Trịnh Chỉ Nhụy trực tiếp trở về Hoàng thành.
Trong hoàng thành, ánh mắt Trịnh Chỉ Nhụy cảm kích nhìn qua Tô Tiểu Bạch.
“Cám ơn tướng công, nếu như không có ngươi, ta không biết nên xử lý như thế nào......”
“Có gì mà cảm ơn, nếu như thật sự muốn cảm ơn thì cũng không nên chỉ dùng miệng.”
Tô Tiểu Bạch cười trêu ghẹo nói.
“Vậy thì tướng công ngươi muốn ta cảm ơn như thế nào?” Trịnh Chỉ Nhụy nháy mắt, hồ nghi nói.
“Đương nhiên là......”
Tô Tiểu Bạch nhếch miệng lên, ôm lấy Trịnh Chỉ Nhụy trực tiếp đi tới phòng ngủ của nàng.
Trong phòng ngủ, xuân sắc dạt dào.
......
Đế đô hỗn loạn, Thái tử tạo phản, hai vị cường giả Pháp Tướng hậu kỳ bị giết.
Mà hoàng đế Trịnh Thái cũng chết trong trận chiến loạn Thái tử tạo phản kia.
Trong lúc nhất thời, trên dưới triều chính chấn động không thôi.
Sáng sớm hôm sau, đông đảo quan viên nhao nhao vào triều.
Quần long không thể không có chủ.
Rất nhiều hoàng tử cơ bản không có ở đế đô, mà Thái tử cũng bởi vì tạo phản mà chết.
Cho nên đông đảo quan viên nhao nhao đề cử Trịnh Chỉ Nhụy, trước tiên tạm thời xử lý quốc sự.
Có Tô Tiểu Bạch nhắc nhở từ trước, Trịnh Chỉ Nhụy đương nhiên muốn ngồi trên đế vị, trở thành Nữ Đế Đại Chiêu đế quốc .
Cho nên nàng không thèm nghĩ ngợi, trực tiếp cự tuyệt đề nghị của những quan viên này.
Những quan viên này mờ mịt không rõ rốt cuộc Trịnh Chỉ Nhụy có ý gì.
Mà không bao lâu sau, đông đảo hoàng tử chinh chiến bên ngoài cũng đã nghe tin Trịnh Thái đã chết, mà Thái tử Trịnh Phi cũng đã chết.
Hoàng vị không còn nhân tuyển kế thừa, tâm của những hoàng tử này không yên tĩnh nổi.
Toàn bộ đều suy nghĩ làm như thế nào thu được hoàng vị tới tay.
Đầu tiên là Ngũ hoàng tử Trịnh Minh Cử tạo phản, sau đó chính là mấy vị hoàng tử khác cũng bắt chước trực tiếp tạo phản.
Trong lúc nhất thời chiến loạn nổi lên bốn phía Đại Chiêu đế quốc .
Trên dưới Triều chính, đông đảo quan viên cấp bách sứt đầu mẻ trán, nhưng không có biện pháp nào hữu hiệu.
Mà đúng vào lúc này, hai người Tô Tiểu Bạch cùng Trịnh Chỉ Nhụy lại đi tới quân doanh Lạc Vũ Quân.
Quân doanh Lạc Vũ Quân, trăm vạn đại quân vẫn đóng ở đây.
Trăm vạn đại quân này cũng không thừa cơ tham dự vào hàng ngũ tạo phản.
Ngược lại, thậm chí sự yên tĩnh của bọn hắn suýt chút nữa để cho người ta quên mất còn có trăm vạn đại quân đang đóng ở đây.
Hai người vừa đáp xuống quân doanh đã có hai thân ảnh ra đón.
Một người trong đó, Trịnh Chỉ Nhụy hết sức quen thuộc, là đại tướng quân Đại Chiêu đế quốc Lưu Hám Sơn mới được Trịnh Thái phái tới, muốn mang Trịnh Thiên trở về đế đô.
Mà một người khác , Trịnh Chỉ Nhụy không thể nào quen thuộc hơn.
“Hóa ra là Trường An công chúa đại giá quan lâm, mạt tướng không tiếp đón từ xa, mong công chúa thứ lỗi.”
Lưu Hám Sơn tiến lên phía trước, chắp tay nói.
“Thảo dân Quách Định, tham kiến Trường An công chúa.”
Mà nam nhân trung niên mặc trường sam kia cũng chắp tay nói.
“Hai vị không cần đa lễ, mau đứng dậy đi.”
Trịnh Chỉ Nhụy thấy thế khoát tay áo cười nói.
“Không biết hôm nay công chúa đến đây có chuyện gì quan trọng muốn phân phó?”
Lưu Hám Sơn gật đầu nhìn qua Trịnh Chỉ Nhụy nói.
Trịnh Chỉ Nhụy cũng không nói chuyện, mà cùng Tô Tiểu Bạch trực tiếp bước vào trong đại trướng trung quân.
Trực tiếp ngồi ở trên chủ tọa, Trịnh Chỉ Nhụy lúc này mới nhìn xem theo vào tới Lưu Hám Sơn hai người.
“Đế đô đại loạn, đông đảo hoàng tử khởi binh tạo phản, Lưu Hám Sơn ngươi thân là đại tướng quân Đại Chiêu đế quốc, vì sao không xuất binh ngăn cản loạn tượng!”
Đối mặt Trịnh Chỉ Nhụy quát lớn, Lưu Hám Sơn mặt không đổi sắc, chắp tay thản nhiên nói: “Công chúa minh giám, mạt tướng chưa từng khởi binh bình định phản loạn bởi vì mạt tướng không biết, thiên hạ này đến cùng ai mới là chính thống, mạt tướng nên nghe theo mệnh lệnh của ai .”
Lưu Hám Sơn nói không sai.
Thiên hạ này bây giờ tất cả thế lực khởi binh tạo phản đều là hoàng tử Đại Chiêu đế quốc .
Bất cứ người nào bên trong bọn hắn đoạt được hoàng vị đều vẫn bảo đảm chính thống Đại Chiêu đế quốc .
Mà chủ yếu nhất là cho đến luc này vẫn chưa có người nào xưng đế, mà Trịnh Thái trước khi chết càng không lưu lại di chiếu cho ai kế thừa hoàng vị.
Cho nên Lưu Hám Sơn chuẩn bị quy ẩn sơn lâm, chờ đợi sau khi có người leo lên hoàng vị rồi đi đầu quân sau.
“Đây chính là lý do ngươi không xuất binh
Lông mày Trịnh Chỉ Nhụy hơi nhíu lại, nhàn nhạt mở miệng nói: “Ta đã quyết ý sẽ đăng cơ xưng đế.”
Quách Định vẫn một mực đứng bên cạnh nhìn, cùng với Lưu Hán Sơn đều phát mộng!
Cả hai đều khiếp sợ ngẩng đầu, hai mắt trợn trừng nhìn chằm chằm vào Trịnh Chỉ Nhụy.
“Công chúa, Đại Chiêu đế quốc chưa từng xuất hiện Nữ Đế......”
Lưu Hám Sơn nuốt ngụm nước miếng, thất thanh kêu lên.
“Chưa từng xuất hiện, chẳng lẽ là không thể có Nữ Đế sao!”
Trịnh Chỉ Nhụy nhẹ nhàng nở nụ cười, nhìn Tô Tiểu Bạch một chút, sau đó nói: “Bản cung tới làm vị Nữ Đế đầu tiên của Đại Chiêu đế quốc !”
“Tê!”
Hai người Lưu Hám Sơn cùng Quách Định nghe vậy liền hít vào một ngụm khí lạnh.
“Không biết lần này công chúa đến đây là có chuyện gì?”
“Lưu Hám Sơn phải mất một lúc mới tiêu hóa được tin tức kinh thiên này, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Trịnh Chỉ Nhụy.
“Hy vọng tướng quân rời núi, suất lĩnh trăm vạn đại quân, bình định phản loạn!”
Trịnh Chỉ Nhụy lúc này mở miệng nói.
Nghe vậy, Lưu Hám Sơn lộ ra bộ dáng quả nhiên là thế, sau đó chắp tay nói.
“Công chúa điện hạ bớt giận, thứ cho mạt tướng không thể tòng mệnh.”
“Vì sao!”
Trịnh Chỉ Nhụy nghe vậy lông mày nhíu lại, truy hỏi.
“Thần không muốn tham dự vào quân phản loạn, thần chỉ tuân theo mệnh lệnh hoàng đế Đại chiêu .”
Lưu Hám Sơn vừa chắp tay, nhàn nhạt mở miệng nói: “Nếu sau này Lục công chúa điện hạ leo lên hoàng vị, mạt tướng nguyện muôn lần chết cũng sẽ hiệu mệnh!”
“Cổ hủ!”
Trịnh Chỉ Nhụy nghe vậy, chỉ vào Lưu Hám Sơn quát lớn.
“Xin công chúa rời khỏi quân doanh.”
Lưu Hám Sơn ngoảnh mặt làm ngơ, chắp tay nói.
“Nếu như bản công chúa không đi thì sao!”
Trịnh Chỉ Nhụy thật là bị sự cổ hủ của Lưu Hám Sơn làm phát cáu, thở phì phò nói.
“Vậy cũng đừng trách mạt tướng phái người đuổi công chúa ngài ra ngoài!”
Lưu Hám Sơn nhàn nhạt mở miệng nói._