Trịnh Thái chết, nhưng không để lại di chiếu.
Cũng không chỉ định ai sẽ trở thành hoàng đế tiếp theo của Đại Chiêu đế quốc.
Cho nên những hoàng tử này có thể thừa cơ hội giương cờ xí, kỵ binh chinh chiến, hơn nữa còn danh chính ngôn thuận.
Vì thanh quân trắc, đang quân tên.
Đương nhiên, những người này đều biết nguyên nhân sâu xa trong đó.
Chính là để bản thân có thể leo lên vị trí kia, trở thành người thống trị vương triều này.
Thế nhưng nếu có người khống chế Đế Đô, đăng cơ xưng đế, như vậy bọn hắn sẽ mất đi lí do khởi binh danh chính ngôn thuận.
Cho nên có người đăng cơ xưng đế hay không, đối bọn hắn mà nói cực kỳ trọng yếu.
Nhưng bây giờ, trong lúc bất chợt Trịnh Chỉ Nhụy lại đăng cơ xưng đế tại Đế Đô, tin tức này đã truyền khắp thiên hạ.
Như vậy tất cả bách tính Đại Chiêu đế quốc đều sẽ chỉ cho rằng những hoàng tử khởi binh như bọn hắn chỉ là tạo phản.
Tranh đoạt đế vị.
Bởi như vậy, thân phận cùng vị trí của bọn hắn đã trở nên vô cùng lúng túng.
Nhưng mà không có ai muốn từ bỏ cơ hội ngàn năm có một kia.
Đây chính là vị trí đứng trên vạn vạn người!
Thống trị vương triều.
Rất nhanh đã có hoàng tử truyền tin tức không thừa nhận Trịnh Chỉ Nhụy là hoàng đế Đại Chiêu đế quốc .
Lý do cũng rất đơn giản.
Chính là cho tới bây giờ Đại Chiêu đế quốc cũng không có tiền lệ nữ nhân làm hoàng đế!
Mà có một người mở miệng phản đối, hơn nữa không thừa nhận, như vậy những hoàng tử còn lại lập tức bắt đầu học theo, đều biểu thị mình không thừa nhận Trịnh Chỉ Nhụy là hoàng đế Đại Chiêu đế quốc .
Trong lúc nhất thời, những hoàng tử đang loạn đấu lẫn nhau này đạt thành sự đoàn kết nhất trí.
Cùng nhau đổi họng súng, chĩa thẳng vào Trịnh Chỉ Nhụy.
Bảy vị hoàng tử thống lĩnh đại quân, đồng thời bắt đầu tiến công, muốn thừa cơ hội chiếm lấy Đế Đô, đạp Trịnh Chỉ Nhụy khỏi hoàng vị để mình lên thay.
Trong lúc nhất thời, chiến hỏa thiêu đốt Đại Chiêu đế quốc .
Trên triều đình Đế Đô .
Quần thần nghị luận ầm ĩ, trong lòng lo nghĩ.
Bởi vì có chiến báo vừa mới truyền đến.
Đã có hơn 20 tòa thành trì đầu hàng bảy vị hoàng tử này.
Hiện tại trong tay bọn hắn còn nắm giữ không đủ mười toà thành trì.
Dựa theo tình huống này phát triển, không bao lâu nữa đại quân của bảy vị hoàng tử sẽ có thể đánh tới Đế Đô!
Đến lúc đó, gần ngàn vạn đại quân cùng nhau tiến công Đế Đô, trong Đế Đô này còn không đủ 50 vạn đại quân, làm sao để thủ thành?
E rằng không kiên trì nổi nửa ngày, cổng thành đã bị phá.
Trịnh Chỉ Nhụy ngồi trên hoàng vị, thân mặc long bào, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chiến báo trong tay.
“Chư vị ái khanh, đại quân tạo phản đã chuẩn bị tiếp cận Đế Đô, các ngươi có biện pháp gì?”
Hai hàng lông mày Trịnh Chỉ Nhụy nhíu lại, trong đôi mắt đẹp lộ ra sự lo âu và kinh hoảng, nhưng mà nàng vẫn kiềm chế lại, không biểu lộ ra ngoài. Ánh mắt nàng liếc nhìn quanh đại điện, nhàn nhạt mở miệng nói.
“Cái này......”
“Đại quân của bảy vị hoàng tử có tới gần ngàn vạn......”
“Mà chúng ta cũng chỉ có không tới 200 vạn đại quân......”
“Hơn nữa đừng quên Lưu Hám Sơn đại tướng quân đã suất lĩnh trăm vạn đại quân đi trấn áp Tứ hoàng tử.”
“Theo lý thuyết, đại quân Đế Đô có thể dùng bây giờ còn không tới 50 vạn......”
Đám đại thần nghị luận ầm ĩ, liên tục lắc đầu.
50 vạn đại quân, làm thế nào đối kháng với gần ngàn vạn đại quân kia?
Hơn nữa tuyệt đối không nên quên , bảy vị hoàng tử này thống binh đã mấy chục năm, chiến công hiển hách, dưới trướng mỗi người đều có tướng sĩ cực kỳ cường hãn.
Thậm chí thủ hạ của Lục hoàng tử cùng Thất hoàng tử đều có một vị cường giả Pháp Tướng trung kỳ ......
Đối đầu với hai vị này, ai dám nói chắc chắn thắng?
Người dám nói chắc thắng, chỉ sợ đã sớm chết trong tay Pháp Tướng cường giả.
Thấy mọi người lắc đầu thở dài, trong lòng Trịnh Chỉ Nhụy càng thêm lo âu bối rối, không nhịn được ngẩng đầu nhìn Tô Tiểu Bạch đằng sau tấm bình phong.
Tô Tiểu Bạch mỉm cười, gật đầu một cái, biểu thị nàng không nên kinh hoảng, tất cả đều có ta ở đây.
Hành động này làm cho Trịnh Chỉ Nhụy yên tâm không ít, nhưng nàng vẫn cau mày nhíu chặt.
“Mã Cường tướng quân, ngươi lập tức suất lĩnh 30 vạn đại quân đóng giữ Đế Đô, từ giờ trở đi Đế Đô chỉ có thể vào, không thể ra, bất luận kẻ nào xuất nhập, cũng phải có mệnh lệnh của trẫm .”
Nghĩ nghĩ một lát, Trịnh Chỉ Nhụy mở miệng phân phó.
“Mạt tướng đã hiểu!”
Bên trong đại điện, một tráng hán thân mặc áo giáp, lưng hùng vai gấu tiến lên chắp tay nói.
Mã Cường đã là người mạnh nhất ngoại trừ Lưu Hám Sơn, thực lực đã tới Kết Đan đỉnh phong , chỉ kém một bước là có thể bước vào Pháp Tướng.
Nếu không phải bởi vì lúc trước Saiya Liên Bang thường xuyên tiến đánh Đại Chiêu đế quốc.
Pháp Tướng cường giả trong Đại Chiêu đế quốc sớm đã bị Trịnh Thái phân công tới đại quân khác củng cố quân tâm, đấu đối kháng với Saiya Liên Bang.
Nếu không phải vậy, sao Trịnh Chỉ Nhụy chỉ điều một tướng quân Kết Đan cảnh thống binh canh giữ Đế Đô.
“Bệ hạ, trần cho rằng nên lập tức hạ thánh chỉ, lên án những thành trì đầu hàng kia, cũng cần phải chiêu cáo với thiên hạ, bệ hạ mới là chính thống, những hoàng tử còn lại là đang tạo phản!”
Có văn thần tiến lên, chắp tay nói.
“Không sai, đây là đại nghĩa, bệ hạ chiếm được đại nghĩa, bách tính thiên hạ đều sẽ trợ giúp bệ hạ, nhân tâm lại càng hướng về bệ hạ!”
“Thần tán thành, chúng ta hẳn là phải nghiêm túc chỉ trích những hoàng tử tạo phản kia, để cho bọn hắn lập tức đầu hàng quy thuận!”
Đám văn thần nhao nhao chắp tay, không ngừng nghị luận.
Trịnh Chỉ Nhụy liếc mắt.
Nếu có thể quy thuận, đầu hàng mà nói, nhóm hoàng huynh hoàng đệ của nàng sao có thể tạo phản?
Những văn thần này là đang thả rắm!
“Đi, chuyện này sau này lại nói, nếu như không có chuyện gì khác thì bãi triều.”
Trịnh Chỉ Nhụy không nhịn được khoát tay áo, những đại thần này nhao nhao cúi đầu chắp tay cáo lui.
Trở lại hậu cung, Trịnh Chỉ Nhụy nổi giận đùng đùng uống một ly trà, lúc này mới quay người nhìn về phía Tô Tiểu Bạch đang đứng sau lưng nàng mỉm cười .
“Tướng công, đám người này đang khi dễ ta, bọn họ đều biết tất phải thua không thể nghi ngờ, nhưng vẫn còn nói cái gì mà hạ thánh chỉ quở trách!”
Trịnh Chỉ Nhụy ủy khuất bĩu môi: “Bọn hắn là không muốn nhìn thấy ta leo lên hoàng vị, e rằng tất cả mọi người lúc này đều nghĩ đến làm như thế nào để thay đổi địa vị, sau khi Hoàng thành bị công phá sẽ không bị liên lụy đến thân!”
“Ha ha.”
Tô Tiểu Bạch mỉm cười, tiến lên ôm Trịnh Chỉ Nhụy vào trong ngực, nhéo nhéo gương mặt trắng nõn của nàng.
“Đây là chuyện thường tình, hiện tại nàng ở thế yếu tuyệt đối , không có ai coi trọng nàng là bình thường.”
Sau đó, Tô Tiểu Bạch đổi giọng: “Thế nhưng những người khác không coi trọng ngươi, không có nghĩa là ngươi cũng phải từ bỏ. Không phải Lưu Hám Sơn, Quách Định còn đang suất lĩnh đại quân trấn áp phản loạn?”
“Huống chi, còn có ta ở đây.” Thấy Trịnh Chỉ Nhụy há mồm muốn nói gì đó, Tô Tiểu Bạch khoát tay nói.
“Có ta ở đây, ngôi vị hoàng đế này ngoại trừ ngươi, ai cũng không ngồi được!”
Ngữ khí của Tô Tiểu Bạch chắc chắn, nghiêm túc đến cực điểm. Điều này khiến Trịnh Chỉ Nhụy yên tâm không ít, lập tức mặt mày hớn hở ôm lấy Tô Tiểu Bạch nói.
“Tướng công thật tốt!”
“Vậy đã tốt rồi?” Tô Tiểu Bạch nhếch miệng lên, giễu cợt nói.
“Còn có thứ tốt hơn, ngươi có muốn thử hay không?”
Trịnh Chỉ Nhụy sửng sốt một chút, sau đó rất nhanh đã phản ứng lại, mặt mũi lập tức tràn đầy vẻ thẹn thùng.
“Bây giờ tướng công quá xấu rồi!”
“Lúc thì tốt lúc thì xấu, thật không biết đến cùng là tốt hay là xấu!”