Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện (Bản Dịch)

Chương 1071 - Chương 1101. Cạm Bẫy

Chương 1101. Cạm bẫy
Chương 1101. Cạm bẫy

Nói xong, Tô Tiểu Bạch trực tiếp bế Trịnh Chỉ Nhụy lên theo kiểu công chúa.

Trịnh Chỉ Nhụy kinh hô một tiếng, vội vàng ôm lấy cổ Tô Tiểu Bạch.

“Làm cho ngươi mở mang kiến thức, thế nào là tốt thế nào là xấu!”

Tô Tiểu Bạch cười như không cười, ôm Trịnh Chỉ Nhụy đi thẳng đến phòng ngủ.

Mà đúng vào lúc này, Thất hoàng tử Trịnh Hạo đang rơi vào khổ chiến.

Mặc dù thống lĩnh trăm vạn đại quân, nhưng không hướng về không thắng, thì thật không uy phong.

Nhưng mà ai mà ngờ được, vào lúc tiến công Lý gia lại gặp phải Lưu Hám Sơn đang thống lĩnh 50 vạn đại quân.

Lưu Hàm Sơn là ai chứ? Chính là chiến thần của Đại Chiêu đế quốc.

Cường giả Pháp Vương hậu kỳ!

Mặc dù dưới trướng Trịnh Hạo không chỉ có trăm vạn đại quân mà còn có một cường giả Pháp Vương trung kỳ.

Nhưng đừng nhìn trung kỳ và hậu kỳ chỉ chênh lệch một cảnh giới nhỏ, nếu thật sự đánh nhau, sẽ chênh lệch rất lớn.

Lúc nhìn thấy Lưu Hám Sơn thống lĩnh đại quân đi đến, trong miệng Trịnh Hạo đầy khổ tâm, trong lòng còn đang mắng thầm, tên Lưu Hám Sơn này tại sao không dẫn người đi tiến đánh những chỗ khác mà nhất định phải chạy đến đây?

Nhưng mà Trịnh Hạo không cam tâm cứ từ bỏ như vậy, mắt thấy còn ba thành trì là có thể đánh vào đế đô, lúc này mà rút lui không phải là chắp tay đem cơ hội tốt nhất nhường cho người ta sao?

“Điền Khoan.”

Nghĩ nghĩ, Trịnh Hạo mở miệng nỏi.

“Có mạt tướng.”

Một người mặc trường bào, bên hông mang bội kiếm tiến lên.

“Ngươi đi giữ chân Lưu Hám Sơn, nhất định phải ngăn cản hắn.”

Ánh mắt Trịnh Hạo lóe lên: “Hắn chỉ có quân, dưới trướng bản hầu có trăm vạn đại quân, chỉ cần ngươi ngăn cản hắn, bản hầu có niềm tin có thể đánh tan 50 vạn đại quân kia!”

Ưu thế về nhân số quá lớn, với thực lực của Lưu Hám Sơn, thống lĩnh đại quân liều chết xông lên, có thể dẫn đến trăm vạn đại quân bị bại, nếu không Trịnh Hạo cũng sẽ không để hắn ở trong mắt.

“Mạt tướng đã hiểu!”

Ánh mắt Điền Khoan lóe lên, vội vàng chắp tay sau đó ngẩng đầu bay lên không, hướng về phía đại quân phía trước.

Tới đúng lúc lắm!

Phía trước trong đại quân, một tiếng cười sang sảng vang lên, sau đó là một bóng người cũng phóng lên trời, đó chính là Lưu Hám Sơn.

Lưu Hám Sơn quan sát Điền Khoan ở đối diện, khẽ mỉm cười nói: “Trung kỳ? Ngươi không phải đối thủ của ta.”

Điền Khoan biết lời này của Lưu Hám Sơn không có ý nhục nhã chế giễu, chỉ là nói sự thật, nhưng mà vẫn có chút không phục.

“Có đánh qua hay không, phải thử một chút mới biết được!”

Điền Khoan có một món bảo vật, chính là kỳ ngộ từ một vị tiền bối cao nhân thượng cổ phi thăng độ kiếp để lại trong động phủ, đèn Kim Long.

Chính là nhờ vào chiếc đèn này mà Điền Khoan phóng ra uy danh to lớn trong cảnh giới Pháp Tướng.

Mặc dù kém Lưu Hám Sơn một cảnh giới nhỏ nhưng Điền Khoan tự tin, dựa vào đèn Kim Long tuy rằng không thể đánh bại Lưu Hám Sơn, nhưng không cần thắng lợi, chỉ cần ngăn cản Lưu Hám Sơn, thì hắn vẫn làm được.

Lật tay, một ngọn lửa thiêu đốt lên to như hạt đậu trong đèn Kim Long liền xuất hiện trong tay Điền Khoan.

Ngọn lửa chập chờn, giống như có thể dập tắt bất cứ lúc nào.

Nhìn thấy cái đèn này, Lưu Hàm Sơn gật đầu một cái: “Không tệ, bảo bối tốt, nhưng mà ngươi muốn dựa vào thứ này để đánh bại ta thì nghĩ quá đơn giản.”

“Đối phó với ngươi vậy là đủ rồi!”

Cười lạnh một tiếng, Điền Khoan tiện tay vẫy một cái, đèn Kim Long trong tay ánh vàng rừng rực, một tiếng rồng ngâm vang vọng đất trời.

Một con Kim Long to lớn xông ra khỏi trói buộc của đèn Kim Long, quanh co xông thẳng về Lưu Hàm Sơn.

Con Kim Long này phóng ra khí thế, khoảng Pháp Tướng trung kỳ.

Đây chính là dựa theo Điền Khoan.

Kim Long bên trong đèn Kim Long có thể thay đổi theo cảnh giới của hắn.

“Hai tên Pháp Tướng trung kỳ cũng đủ để giữ chân ngươi một thời gian dài!”

Điền Khoan cười lạnh, thúc giục đèn Kim Long trong tay, ngọn lửa to bằng hạt đậu ở trên đèn Kim Long đột nhiên tăng vọt ra, bao phủ về phía Lưu Hám Sơn.

“Đến đúng lúc lắm!”

Lưu Hám Sơn trong tay cầm trường đao cười lớn một tiếng xông tới.

Hai người một rồng đánh thành một đoàn, liên tục có tiếng nổ mãnh liệt, kình phong cuồng bạo cuốn tới.

Phía dưới, Trịnh Hạo đang thống lĩnh 50 vạn đại quân thấy thế, biết đây là cơ hội cuối cùng, nếu như có thể một lần đánh tan 50 vạn đại quân này thì chỉ còn lại Lưu Hám Sơn, không đáng lo ngại.

“Tất cả tướng sĩ nghe lệnh ta!”

Tay Trịnh Hạo nâng lên cao, gầm thét.

“Theo bản tướng quân giết lên!”

“Giết!”

“Giết tới, giết sạch toàn bộ bọn hắn!”

“Giết!”

Đông đảo tướng sĩ cũng nhao nhao hét lên, theo Trịnh Hạo đánh tới.

Nhưng 50 vạn đại quân ở dưới quyền Lưu Hám Sơn thấy trăm vạn đại quân liều chết xông lên lại không nghênh đón, mà quay người chạy về phía sau.

“Bọn hắn muốn chạy trốn!”

Nhìn thấy cảnh này, ý niệm đầu tiên hiện lên trong lòng Trịnh Hạo là như vậy.

Vô cùng hưng phấn, vội vàng hét lớn: “Chúng tướng sĩ, bọn hắn muốn chạy, tuyệt đối không thể để cho bọn hắn chạy thoát, xông tới cho bản tướng quân!”

Trăm vạn đại quân không chút nghi ngờ, nhao nhao gầm thét đi.

Nhưng mà rất nhanh bọn hắn đã đuổi theo 50 vạn đại quân đi tới một đầu.

Trịnh Hạo dẫn đầu giết tới thấy thế lông mày nhíu lại, liếc nhìn xung quanh, cũng không phát hiện một bóng người nào.

“Tình huống gì vậy, đại quân kia chạy đến đây rồi đi đâu?”

Trịnh Hạo chau mày.

“Tướng quân, bọn hắn nhất định là chạy theo con đường kia!”

Một vị tướng sĩ bên cạnh đưa tay ra chỉ về đằng trước kêu lên.

“Đuổi theo!”

Không hiểu vì sao, đột nhiên Trịnh Hạo cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng chỗ nào không đúng hắn lại không nói ra được, chần chờ do dự một lát, hắn khoát tay.

Trăm vạn đại quân mênh mông cuồn cuộn ven theo đường nhỏ vọt thẳng đến đầu bên kia.

Hai bên đường nhỏ này là vách núi, uốn lượn ở phía trước, thậm chí còn không thể nhìn thấy phần cuối.

Căn bản không thể biết con đường nhỏ này thông đến nơi nào.

“Xảy ra chuyện gì, sao đám người này có thể chạy nhanh như vậy, mới có một lúc như vậy đã không thấy bóng dáng?”

Trong lòng Trịnh Hạo càng ngày càng thấy bất an, chau mày nghi hoặc nói.

Nhưng tướng sĩ bên người hắn cũng không biết giải thích như thế nào, chỉ đi theo hắn tiếp tục tiến về phía trước.

Lúc đại quân đã tiến vào hơn phân nửa, toàn bộ đều dọc theo đường nhỏ đi về phía trước, phía trước đã có thể mơ hồ nhìn thấy phần cuối đường nhỏ, chính là cửa vào sơn cốc.

Hai bên vách đá đột nhiên nổi lên ánh lửa mãnh liệt.

Từng đạo rồng lửa đột nhiên từ trên trời giáng xuống nện thẳng vào trong đại quân.

Còn một trận tên lửa bắn qua, lập tức trong đại quân vang lên tiếng nổ kịch liệt.

Ngọn lửa ngút trời, trong nháy mắt tiểu sơn cốc này đã hóa thành biển lửa.

Vô số tướng sĩ đang kêu thảm ở trong biển lửa.

Trịnh Hạo thấy cảnh này, hai mắt trợn trừng như muốn nứt ra, gầm thét lớn: “Đây là cạm bẫy, mau trốn! Chạy đi!”

Lúc này, cuối cùng Trịnh Hạo cũng hiểu rõ vì sao 50 vạn đại quân kia nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

Hơn nữa còn dẫn bọn hắn đi vào sơn cốc này.

Bọn hắn làm vậy vì cái gì, chính là để mai phục ở đây, đánh cho bọn họ không kịp trở tay.

Chúng tướng sĩ đang kêu thảm thiết đau đớn nghe vậy phóng ngựa quay người muốn chạy trốn.

Hết chương 1101.
Bình Luận (0)
Comment