Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện (Bản Dịch)

Chương 1072 - Chương 1102. Lừa Giết (1)

Chương 1102. Lừa giết (1)
Chương 1102. Lừa giết (1)

Đã rơi vào cạm bẫy, sao địch nhân có thể để cho bọn hắn đào tẩu?

Chỉ thấy phía sau vốn là lối vào, bây giờ cửa ra vào sớm đã bị lửa bao trùm.

Ngọn lửa bùng cháy xông thẳng tới chân trời.

“Giết!”

Ngọn lửa liên tục phóng tới, sau đó nổ tung ở trong đám người, ở giữa hai bên vách núi xuất hiện tiếng la giết.

Ô ương ương * quân địch liều mạng đánh xuống, sắc mặt Trịnh Hạo rất khó coi, thân thể run rẩy.

* Ô ương ương: là phương ngữ thường dùng ở miền Bắc Trung Quốc, miêu tả một nhóm lớn và hỗn loạn của người dân

Hắn biết, xong rồi.

Tất cả đều xong rồi.

Hôm nay e rằng triệu đại quân này phải táng thân ở trong thung lũng này.

Tàn sát bắt đầu.

Không có trận pháp, không có người chỉ huy đại quân rơi vào trong khủng hoảng sợ hãi.

Sợ là chỉ riêng chỗ người chết vì trúng tên ở bên mình cũng đã chiếm hơn phân nửa.

Mà ở ngoài sơn cốc.

Hai người một rồng đang giao chiến kịch liệt, liên tục vang lên tiếng nổ khủng bố.

Mặc dù lấy một chọi hai nhưng Lưu Hám Sơn lại chiếm thế thượng phong, đuổi theo Điền Khoan và hỏa long đánh.

Điên Khoan và hỏa long chỉ có thể ôm đầu chạy trốn.

Nhưng như vậy Điền Khoan cũng đã đạt được mục đích.

Trăm vạn đại quân dưới sự dẫn đầu của Trịnh Hạo nhất định có thể giệt toàn bộ quân địch.

Nhưng đúng vào lúc này, xa xa có một sơn cốc đã hóa thành biển lửa, tiếng kêu thết thê lương truyền vào tai hắn.

Lúc đầu Điên Khoan sững sờ sau đó hai mắt trừng lớn, sắc mặt thay đổi.

“Không ổn!”

Không suy nghĩ nhiều, Điền Khoan quay người muốn bỏ lại phi thẳng đến chỗ sơn cốc kia.

Đáng tiếc là Lưu Hám Sơn ở phía sau vốn không để cho hắn đi.

Trực tiếp ngăn cản hắn.

Điều này làm Điền Khoan vô cùng giận dữ.

“Tránh ra!”

Thúc giục đèn Kim Long trong tay, biển lửa đầu trời, Kim Long bay lượn trong biển lửa, khí thể càng thêm cường đại, ba hợp làm một vọt thẳng về phía Lưu Hàm Sơn.

“Chủ của ngươi đã rơi vào bẫy, e rằng bây giờ trăm vạn đại quân đã tử thương hơn một nửa, không lâu nữa sẽ bị diệt toàn quân.”

Lưu Hám Sơn cười lạnh, trong tay trường đao liên tục vung lên, chém ra từng đạo đao quang sắc bén, chém biển lửa đầy trời kia thành từng mảng trong không khí.

“Nếu ta là ngươi, ta sẽ cút ngay lập tức, không cần ở đây giãy giụa vô ích.”

Điền Khoan nghiến răng nghiến lợi, không nói lời nào, chỉ muốn xông phá từng đạo ánh đao đang bao vây.

Nhưng Lưu Hám Sơn đã hạ quyết tâm tuyệt đối không để hắn đi qua.

Cho nên cho dù Điền Khoan giãy giụa, liều mạng như thế nào vẫn không thể đột pháp ánh đao bao vây.

Mà đúng vào lúc này, Lưu Hám Sơn đột nhiên cười to: “Đại cục đã định!”

Tiếp đó, trong lúc Điền Khoan đang sững sờ, trực tiếp hóa thành một vệt sáng phóng tới chỗ tòa sơn cốc kia.

Điền Khoan ngẩng đầu lên đã thấy ngọn lửa ở sơn cốc đã tắt.

Trong lòng thầm quát một tiếng không ổn, cũng vội vàng tung người vọt tới.

“Bẩm đại tướng quân, mạt tướng đã bắt sống Trịnh Hạo, đánh tan trăm vạn đại quân của hắn.”

Lưu Hám Sơn vừa tới phía trên thung lũng, liền thấy phía dưới một nhóm tướng sĩ đều đang dọn dẹp chiến trường, có một tướng sĩ phát hiện ra hắn, ngẩng đầu chắp tay nói.

Trịnh Hạo máu me đầy người, trên mặt đen như mực đang bị cột đứng ở một bên, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, trong lòng vô cùng tuyệt vọng.

Ai có thể ngờ tới, trăm vạn đại quân lại bị tiêu diệt nhanh như vậy…

Đến một cơ hội trở mình cũng không có.

Lúc này, Điền Khoan cũng đuổi tới nơi, đang đứng ở trên thung lũng, khiếp sợ nhìn Trịnh Hạo đang bị trói.

Dưới ánh mắt của Lưu Hám Sơn, Điền Khoan căn bản không nghĩ ra cách nào có thể cứu Trịnh Hạo, quay người hóa thành một vệt sáng đi mất.

“Áp giải Trịnh Hạo trở về đế đô, đám người còn lại theo ta trú đóng tụ tập ở Lý gia.”

Thấy Điền Khoan rời đi, lúc này Lưu Hám Sơn mới khoát tay nói.

“Tuân lệnh!”

Các tướng sĩ chắp tay đáp.

Mà ở dòng sông bên sườn núi, Quách Định thống lĩnh 50 vạn đại quân, ngăn cản Ngũ hoàng tử Trịnh Vinh.

Mặc dù Trịnh Vinh có trăm vạn đại quân nhưng không có cường giả cảnh giới Pháp Tướng.

Mặc dù trăm vạn đại quân có thể phá vỡ dòng sông bên sườn núi nhưng Trịnh Vinh cảm thấy nếu Quách Định này ra tay thì mình không thể sống sót.

Cho nên trước mắt chỉ có thể trú đóng ở bên ngoài dòng sông bên sườn núi.

Sau khi bắt Trịnh Hạo, Lưu Hám Sơn liền sai người mang trở về đế đô.

Bởi vì cũng không xa nên rất nhanh ở đế đô triều đình đã nhận được tin tức.

Trịnh Chỉ Nhụy nghĩ đến tin tức này, tâm tình rất tốt.

Đây chính là đại thắng, vừa hay có thể trọng trấn lại sĩ khí.

Nhưng mà còn năm hướng phản quân khác đâu?

Ai đi xử lý?

Cho dù Lưu Hám Sơn mệt chết, 50 vạn đại quân mệt chết cũng không thể diệt trừ năm hướng phản quân còn lại.

Hơn nữa, bây giờ không chỉ có tin đại thắng, còn có tin tức chiến bại.

Năm hướng phản quân khác chỉ còn cách đế đô khoảng một bước.

Có thể bây giờ đã là binh lâm thành hạ (hãm thành nguy cấp).

Một hồi tiếng bước chân kinh hoàng truyền đến.

Chỉ thấy một bóng người đột nhiên vọt vào, quỳ gối trong đại điện.

“Bệ hạ đại sự không ổn rồi, năm hướng phản quân đã binh lâm thành hạ, có khoảng 700 vạn đại quân đang chuẩn bị tiến đánh đế đô!”

“Cái gì! Nhanh như vậy!”

“Xong rồi, lúc này chết chắc rồi, sáu bảy trăm vạn đại quân đó, trong đế đô chỉ có hơn 30 vạn làm sao chống lại được?”

“Phá thành cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt…”

Nhóm Trần Văn Yến nhao nhao nghị luận.

“Bệ hạ, năm hướng phản quân đang ở ngoài thành nói, bệ hạ không thoái vị bọn hắn sẽ tiến công đế đô.”

Lúc này tướng sĩ đang quỳ ở trong đại điện mới mở miệng nói.

Quần thần nghe vậy, nhao nhao ngẩng đầu nhìn về phía Chỉ Nhụy đang ngồi trên long ỷ.

Lông mày Trịnh Chỉ Nhụy nhíu chặt, vô cùng hoảng loạn, dù sao cũng là lần đầu tiên để nhiều đại quân vây quanh như vậy.

Không biết nên làm như thế nào cho phải, Trịnh Chỉ Nhụy quay người nhìn về phía Tô Tiểu Bạch.

Sau một khắc, Trịnh Chỉ Nhụy ngây ngẩn cả người, bởi vì nàng nghe thấy Tô Tiểu Bạch đang nói chuyện.

Mà những người khác trong đại điện lại không phát hiện ra.

Trịnh Chỉ Nhụy gật đầu một cái đứng dậy khoát tay nói:

“Trẫm lại muốn xem xem, rốt cuộc bọn hắn muốn làm gì!”

Nói xong, Trịnh Chỉ Nhụy cất bước đi tới hoàn thành đế đô.

Dưới hoàng thành các hoàng tử Trịnh Hầu, Trịnh Bình đang dẫn đầu 700 vạn đại quân.

“Cũng không biết Lục hoàng muội có dám đi ra hay không?”

Nhìn qua tường thành, lời nói đã truyền ra được nửa ngày, Trịnh Chỉ Nhụy cũng không xuất hiện ở trên tường thành, Nhị hoàng tử Trịnh Hầu nhếch miệng nói.

“Ta rất hiểu Lục hoàng muội, đơn thuần, thiện lương, e rằng nàng cũng là bị người khác đẩy lên ngôi vị hoàng đế.”

“Đúng vậy.”

Trịnh Bình gật đầu, vẻ mặt tán đồng nói.

“Bây giờ e rằng Lục hoàng muội đang ước gì chúng ta tới giải cứu nàng.”

Hai người kẻ xướng người họa, giống như muốn biến tình cảnh của Trịnh Chỉ Nhụy thành bị người cầm tù, bọn hắn là tới để cứu viện.

Điều này làm rất nhiều tướng sĩ nhao nhao cảm khái, cảm thấy không bằng.

Đúng vào lúc này, trên tường thành đột nhiên rối loạn tưng bừng.

Hai người Trịnh Hầu mắt sáng lên, ngẩng đầu nhìn lại.

Chỉ thấy trên tường thành, một bóng người thân mặc long bào đi tới.

“Lục hoàng muội ngươi đừng sợ, các hoàng huynh tới cứu ngươi đây!”

Nhìn thấy bóng người kia, Trịnh Hầu liền mở miệng hét to.

“Chỉ cần ngươi mở cửa thành ra, để cho đại quân vào thành, hoàng huynh cam đoan, không ai dám tổn thương ngươi.”

“Từ lúc trẫm đăng cơ đến nay, các hoàng huynh đã khởi binh đánh tới dưới trường thành, các hoàng huynh thật sự sẽ không để cho người khác ức hiếp trẫm?”

Trịnh Chỉ Nhụy nhếch miệng, cười lạnh quát lớn.

“Các ngươi có biết mình đang làm gì không? Các ngươi đây là tạo phản! Nhưng mà nể tình các ngươi là hoàng huynh của trẫm, bây giờ lập tức đầu hàng ta sẽ tha chết cho các ngươi.”

Trịnh Chỉ Nhụy quát lớn, bách quan xung quanh kinh hồn bạt vía, đây chính là các hoàng tử tay nắm binh quyền đó.

Hết chương 1102.
Bình Luận (0)
Comment