Những người này nếu như thẹn quá hóa giận, đại quân công thành, ai có thể chống đỡ được?
Thậm chí nhiều người còn tính mở miệng thuyết phục Trịnh Chỉ Nhụy nhanh chóng đầu hàng.
Dưới hoàng thành, phía trước trăm vạn đại quân.
Đám người Trịnh Hầu hiếm thấy lại trầm mặc phút chốc, sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu.
“Xem ra Lục hoàng muội bị người khác bắt, các hoàng huynh đây sẽ lập tức tới giải cứu hoàng muội!”
Ánh mắt Trịnh Hầu lạnh lẽo, liếc nhìn Trịnh Chỉ Nhụy ở trên tường thành.
“Chúng tướng sĩ, theo bản hầu giết!”
“Giết!”
Đám người Trịnh Hầu một ngựa đi đầu, giơ trường thương phóng thẳng đến cửa thành.
Mà cũng vào lúc này, còn có một bóng người tốc độ càng nhanh hơn.
Đó chính là cao nhân Pháp Tướng dưới quyền Trịnh Hầu, Giang Nghĩa!
Giang Nghĩa người mặc áo giáp, trong tay cầm trường đao, hóa thành một vệt sáng trên không trung, trực tiếp giết đến trên tường thành.
Trên hoàn thành, đông đảo tướng sĩ thủ thành thấy thế, nhao nhao hét lớn tiến lên nghênh đón.
Chỉ thấy Giang Nghĩa tiện tay vung lên, một vệt ánh đao quét quang qua, toàn bộ mấy người kia đều bị chém thành hai khúc.
Sau khi thấy mấy người kia bị giết, văn võ bá quan xung quanh nhao nhao hoảng sợ lui lại, chỉ sợ cũng bị người này chém một đao.
Dưới tình huống này, các tướng sĩ còn lại nào dám tiến lên phía trước ngăn cản.
Giang Nghĩa cười lạnh một tiếng, vẻ mặt coi thường cất bước đi thẳng về phía Trịnh Chỉ Nhụy.
“Hoàng đế! Hừ!” Giang Nghĩa hừ lạnh, cất bước đưa tay muốn bắt Trịnh Chỉ Nhụy.
“Cái hoàng vị này không phải chỗ ngươi có thể ngồi được!”
Nhưng khi tay Giang Nghĩa sắp chạm tới Trịnh Chỉ Nhụy đột nhiên Giang Nghĩa cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Giống như bị một con mãnh thú viễn cổ nhìn chằm chằm, lại giống như muốn hủy diệt thế giới.
Không chút suy nghĩ, Giang Nghĩa tránh ra!
Đợi hắn đứng vững, nhìn về phía Trịnh Chỉ Nhụy.
Mà trước mắt Trịnh Chỉ Nhụy không biết từ lúc nào đã xuất hiện một người nam tử, trên người mặc trường bào, phiêu nhiên thoát trần.
“Ngươi là ai?”
Giang Nghĩa chau mày, nhìn chằm chằm quan sát người kia.
Mặc dù người đột nhiên xuất hiện trước mặt này, cũng không phóng ra bất kỳ khí thế gì, thậm chí cả người cũng không có một chút cảnh giới nào, nhưng không hiểu vì sao, Giang Nghĩa cảm thấy người trước mặt này vô cùng nguy hiểm.
Giang Nghĩa chau mày, cho dù đứng trước mặt là cường giả Pháp Tướng hậu kỳ cũng không thể có cảm giác nguy hiểm như vậy.
Không khỏi nhìn Tô Tiểu Bạch từ trên xuống dưới, nhưng vẫn không thể nhìn ra người này rốt cuộc là cảnh giới gì.
“Tiểu tử, ta không biết ngươi là ai, nhưng bây giờ lập tức cút ngay, nếu không cũng đừng trách ta giết ngươi!”
Giang Nghĩa cẩn thận mở miệng, còn phóng ra uy áp Pháp Tướng trung kỳ, trực tiếp bao phủ Tô Tiểu Bạch.
Hòng làm Tô Tiểu Bạch xéo đi.
Nhưng mà, uy áp hắn phóng ra tới chỗ cách Tổ Tiểu Bạch nửa bước đột nhiên biến mất.
Không còn một mảnh, không để lại bất cứ dấu vết gì.
Ngay cả quần áo trên người Tô Tiểu Bạch cũng không lay động.
Điều này làm trong lòng Giang Nghĩa nhảy lên một cái.
“Đã như vậy, thì đi chết đi.” Tô Tiểu Bạch không muốn nói nhảm, đưa tay chụp vào Giang Nghĩa.
Giang Nghĩa cười lạnh: “Tiểu tử, ngươi muốn tìm chết.”
Nói xong Giang Nghĩa vẫn cẩn thận huy động trường đao trong tay chém xuống.
“Phệ Hồn!”
Theo hắn gầm thét trường đao trong tay tỏa ra ánh sáng màu đen quỷ dị, giống như muốn nuốt chửng toàn bộ.
Nhưng Tô Tiểu Bạch căn bản mặc kệ một đao này, trực tiếp lấy tay đỡ lấy.
Giang Nghĩa thấy thế, hai mắt trừng lớn, mừng như điên.
Đao pháp này quỷ dị, có thể cắn nuốt vạn vật, ngay cả người tu hành tu luyện ra được linh lực một khi đụng phải một đao này cũng ngay lập tức bị cắn nuốt, tăng cường cho bản thân.
Đây cũng là tuyệt chiêu Giang Nghĩa giấu trong đáy hòm.
Cường giả chết dưới một đao này nhiều vô số kể.
Nhưng bây giờ, người này lại dám dùng thân thể để đụng vào đao này!
Nhưng sau một khắc, hai mắt Giang Nghĩa trừng lớn nhìn thấy chuyện không thể xảy ra.
Chỉ thấy lúc đao khí màu đen cuồng bạo kia đụng vào Tô Tiểu Bạch lập tức tiêu tán!
Giống như bị lực lượng cường đại cứ thế đánh nát.
“Điều này không thể nào!”
Giang Nghĩa kêu thất thanh, càng thêm e ngại đối với một chiêu này, dùng hết toàn lực liên tục vung trường đao trong tay.
Từng đạo ánh đao vắt ngang trời đất, giống như muốn chém vỡ tất cả mọi thứ ngăn cản ở phía trước, ùn ùn kéo đến chém về phía Tô Tiểu Bạch.
Nhưng mà toàn bộ đều vô dụng.
Những đao khí này lúc còn cách Tô Tiểu Bạch nửa bước toàn bộ đều bị đánh tan, hóa thành từng đạo sương mù màu đen tiêu tán.
Sau một khắc Tô Tiểu Bạch đã xuất hiện ở trước mặt hắn.
Phanh!
Giang Nghĩa vô cùng hoảng sợ, sắc mặt biến đổi, liên tục lui về phía sau muốn né tránh một chiêu này.
Mặc dù tốc độ của một chiêu này cũng coi như chậm nhưng ở trong mắt Giang Nghĩa lại giống như không chỗ trốn tránh, dưới ánh mắt hoảng sợ của hắn, nện thẳng vào trán của hắn.
Phịch một tiếng, Giang Nghĩa bay ngược ra ngoài đập xuống.
Trên đầu giống như bị chùy sắt đập mạnh một cái, lõm xuống, ngũ khiếu đổ máu.
Phịch một tiếng ngã xuống đất.
“Tê!”
Mọi người xung quanh kinh hô, vô cùng khiếp sợ, nhìn về phía Tô Tiểu Bạch.
Đây chính là cường giải Pháp Tướng trung kỳ đó, cứ như vậy bị một chiêu đánh chết.
Này cũng quá cường đại rồi!
Không chỉ có đám người trên tường thành mà ở dưới tường thành, các hoàng tử đang thống lĩnh sáu bảy trăm vạn đại quân liều chết xung phong cũng chú ý tới cảnh này.
Thi nhau hít một ngụm khí lạnh, vẻ mặt đầy khiếp sợ.
Ánh mắt nhìn về phía Tô Tiểu Bạch đầy vẻ e ngại và sợ hãi.
Cường giả Pháp Tướng trung kỳ bị đập một phát chết ngay tại chỗ.
Cho dù là Pháp Tướng hậu kỳ cũng không thể làm gọn gàng như vậy.
Người này rốt cuộc là ai!
Vì sao từ trước đến nay không nghe nói qua!
Sao lại khủng bố như vậy?
Nhất là Trịnh Hầu, hắn biết rõ thực lực của thủ hạ Giang Nghĩa.
Đó là cường giả cho dù đối mặt với Pháp Tướng hậu kỳ cũng có thể dây dưa một đoạn thời gian.
Nhưng bây giờ…
Lại chết như vậy.
Điều này làm hắn cảm thấy vô cùng khó tin, giống như tất cả chuyện trước mắt đều là ảo giác.
Nhưng đúng vào lúc này, một ánh mắt lạnh như băng liếc nhìn đến, Trịnh Hầu lập tức lấy lại tinh thần, chỉ cảm thấy như rơi vào hầm băng.
Ngẩng đầu nhìn lại, thấy trên tường thành, nam tử đột nhiên xuất hiện kia đang nhìn về phía bọn hắn.
Trong lòng hoảng sợ, nhưng Trịnh Hầu không dám để cho đại quân dừng lại, bởi vì nếu đại quân dừng lại thì chắc chắn bọn hắn sẽ phải chết.
Các triều đại thay đổi, hoàng đế nào cũng đều không dễ dàng tha thứ cho chuyện tạo phản này.
Thà giết lầm cũng tuyệt dối không buông tha.
“Giết! Giết tới!”
“Xông lên!”
Hắn rống giận, hoàng tử khác ở bên cạnh cũng đang gào thét.
Bọn hắn mưu tính dựa vào sáu bảy trăm vạn đại quân ở sau lưng, trở mình.
“Bệ hạ vẫn nên nhanh chóng hồi cung tránh một chút đi, ở đây quá nguy hiểm!”
“Đúng vậy, lập tức sẽ bị công phá, đến lúc đó nơi này chính là chiến trường nguy hiểm nhất.”
“Quần long không thể không có chủ, bệ hạ vẫn nên bảo trọng long thể!”
Đám quan chức hoảng sợ tiến lên nói.
Sắc mặt Trịnh Chỉ Nhụy lạnh như băng quét mắt qua những văn thần này.
“Ai dám lui lại, liền giết kẻ đó!”