Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện (Bản Dịch)

Chương 1074 - Chương 1104. Phất Tay Diệt Thiên Vạn Đại Quân

Chương 1104. Phất tay diệt thiên vạn đại quân
Chương 1104. Phất tay diệt thiên vạn đại quân

“Hôm nay trẫm tuyệt đối sẽ không lui về sau một bước!”

Quần thần sợ sệt không dám nói lời nào, chỉ có thể cúi đầu.

“Tướng công…”

Thấy thế, lúc này Trịnh Chỉ Nhụy mới thở dài một ngụm, nhìn Tô Tiểu Bạch ở trước mặt.

“Một đám người ô hợp mà thôi.”

Tô Tiểu Bạch cũng nhìn ra lo âu trong lòng Trịnh Chỉ Nhụy, thuận miệng nói.

Văn thần võ tướng khác nghe thấy vậy cúi đầu cười lạnh.

Đám ô hợp?

Xem như là đám ô hợp, nếu có sáu bảy trăm vạn người, cho dù ngươi có là Pháp Tướng hậu kỳ thì có thể làm thế nào?

Một chiêu giết vạn người, mười vạn người.

Vậy sáu bảy trăm vạn người này cũng sẽ làm ngươi mệt chết!

Ngươi còn chưa kịp giết sạch bọn hắn, thành trì đã bị phá, ngươi cũng bị kiệt sức mà chết.

Đến lúc đó tất cả mọi người đều phải chết ở đây!

Nhưng sau một khắc lại xảy ra chuyện ngoài dự đoán của mọi người.

Chỉ thấy Tô Tiểu Bạch bước lên trước, trực tiếp đứng lên trên tường thành.

Ánh mắt bình tĩnh nhìn lướt qua dưới tường thành, quân địch ô ép ở đó không thể nhìn thấy phần cuối.

Hắn tùy tiện vung tay một cái.

Một mảng huyền ảo chấn động bộc phát ra.

Chỉ thấy phía dưới tường thành, rất nhiều tướng sĩ đang xung kích đến lại đột nhiên ngưng lại tại chỗ.

Ngay cả những chiến mã một giây trước còn chạy như điên lúc này cũng cứng lại tại chỗ.

“Đây… Đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Xảy ra chuyện gì, bọn họ vì sao đều bất động?”

“Giống như bị đóng băng, đây chính là sáu bảy chục ngàn quân đó!”

Hít một ngụm khí lạnh, đột nhiên vang lên tiếng gào khiếp sợ.

Nghịch thiên!

Một người có thể ngăn cản ngàn vạn đại quân!

Chuyện này quá kinh khủng!

Ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía Tô Tiểu Bạch tràn đấy kính sợ!

“Dẫn những hoàng tử kia tới đây.”

Mặc kệ ánh mắt khiếp sợ của những người này, Tô Tiểu Bạch mở miệng nhàn nhạt nói.

Nghe vậy, có người từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, vội vàng chắp tay nói: “Thuộc hạ tuân lệnh…”

Ngay lập tức vội vàng xoay người mang theo tướng sĩ vọt tới dưới tường thành, áp giải từng hoàng tử đang bị cố định ở trên lưng ngựa đến trên tường thành.

“Tướng công, đây, đây là pháp thuật gì?”

Trịnh Chỉ Nhụy rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, đi đến bên cạnh Tô Tiểu Bạch, nháy mắt đầy hiếu kỳ hỏi.

“Chút tài mọn, định thân đơn giản thôi.”

Tô Tiểu Bạch nhếch miệng lên, thản nhiên nói.

Nhưng mà Định Thân Thuật tầm thường chỉ có thể định một người hoặc một vật.

Định trụ được sáu bảy trăm vạn người giống như Tô Tiểu Bạch, căn bản là chuyện không thể nào.

“Ta cũng muốn tu luyện… Ta cũng muốn lợi hại giống như tướng công…”

Trịnh Chỉ Nhụy ôm cánh tay Tô Tiểu Bạch, làm nũng nói.

Không thèm để ý đến bộ dạng này của mình ở trước mặt văn võ bá quan làm mọi người giật mình đến cỡ nào.

Vốn là trước đó Trịnh Chỉ Nhụy cho rằng tu luyện quá cực khổ, hơn nữa cũng không có tác dụng lớn như vậy.

Dù sao đến cảnh giới Pháp Tướng cũng chỉ có thể thọ tới một ngàn năm trăm năm.

Mà tại cảnh giới Kết Đan đã có gần tám trăm năm tuổi thọ.

Cho nên đừng nhìn Trịnh Chỉ Nhụy đã có cảnh giới Kết Đan sơ kỳ.

Đây không phải là do tự mình tu luyện đi lên.

Mà là dựa vào thiên tài địa bảo* mạnh mẽ đi lên.

*thiên tài địa bảo: bảo vật trong trời đất.

Cho nên Trịnh Chỉ Nhụy chỉ có thể thao túng linh lực đơn giản, không có lực chiến đấu mạnh mẽ gì.

Nhưng bây giờ, nhìn Tô Tiểu Bạch một mình định trụ sáu bảy trăm vạn đại quân, chuyện này làm Trịnh Chỉ Nhụy ý thức được, ở trước mặt cường giả chân chính tất cả mọi thứ chẳng qua chỉ là hạt bụi…

Tiện tay liền có thể lau đi.

Trịnh Chỉ Nhụy đột nhiên dâng lên khát vọng muốn tu luyện thật tốt bước vào một cảnh giới giống như Tô Tiểu Bạch.

“Đương nhiên không thành vấn đề.”

Tô Tiểu Bạch cười gật đầu, hắn có đến mấy vạn công pháp tu luyện, tùy tiền tìm một bản thích hợp với Trịnh Chỉ Nhụy sẽ giúp nàng từ Kết Đan tu luyện tới độ kiếp.

Nghe vậy, Trịnh Chỉ Nhụy vô cùng kích động, ôm Tô Tiểu Bạch kêu to: “Ta biết mà, tướng công là tốt nhất!”

“Khởi bẩm… Khởi bẩm bệ hạ, người đã mang tới…”

Các tướng sĩ dẫn người đến đây cũng không biết nên xưng hô với Tô Tiểu Bạch như thế nào, chỉ có thể mở miệng nói với Trịnh Chỉ Nhụy.

Trịnh Chỉ Nhụy nghe vậy ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy năm tên hoàng tử Trịnh Hầu, Trình Bình đang không nhúc nhích, giữ nguyên động tác lúc trước nằm trên mặt đất.

Thấy thế, ngẩng đầu nhìn Tô Tiểu Bạch.

Tô Tiểu Bạch tiện tay vung lên, một đạo hào quang khó phát hiện lóe lên.

Mấy người vốn đang cứng ngắc lập tức giống như sống lại.

“Ai nha…”

“Xảy ra chuyện gì? Tại sao ta lại ở đây?”

“Không đúng, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, trăm vạn đại quân của ta đâu.”

Đám người khôi phục lại, ngẩng đầu nhìn xung quanh lại phát hiện mình đang ở trên tường thành, lập tức kinh hãi, sắc mặt biến đổi.

“Đây… Đây sao lại như vậy… Trăm vạn đại quân của ta vì sau lại đứng im, đứng im ở đó…”

“Chuyện này, mang theo trăm vạn đại quân…”

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì…”

Nhìn xung quanh, phát hiện dưới thành gần ngàn vạn đại quân đang giữ nguyên một động tác đứng im tại chỗ, mọi người lập tức thay đổi sắc mặt, nghẹn ngào gào lên.

“Không cần nhìn nữa, trăm vạn đại quân đều đã bị đại nhân định tại chỗ.”

Có tướng sĩ tiến lên, vênh váo đắc ý nói.

“Là ngươi…”

Năm tên hoàng tử nghe vậy bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt giống như gặp quỷ.

Mà Tô Tiểu Bạch căn bản không để ý đến bọn hắn, ngay cả liếc mắt một cái cũng không.

“Các ngươi là hoàng huynh của trẫm! Không ngờ các ngươi lại khởi binh tạo phản!”

Trịnh Chỉ Nhụy tiến lên, gương mặt xinh đẹp lạnh như băng, mắt hạng trừng lớn, chỉ vào những người này quát to.

“Các ngươi không thấy có lỗi với linh hồn phụ hoàng ở trên trời sao!”

“Thắng làm vua thua làm giặc, nếu như ta ngồi trên vị trí này của ngươi, đổi lại ngươi thành tù nhân sẽ giống như bây giờ sao?”

Trịnh Hầu nghe vậy, biến sắc cười lạnh nói.

Những ngươi khác nghe vậy cũng không dám cứng rắn như Trịnh Hầu mà cúi đầu không dám nói lời nào.

Dù sao bây giờ mạng của bọn họ đang nằm trong tay Trịnh Chỉ Nhụy.

Chỉ một câu nói của nàng cũng có thể làm bọn họ mất mạng.

“Các ngươi khởi binh tạo phản, bao nhiêu bách tính Đại Chiêu đế quốc trôi dạt khắp nơi, tiếng kêu dậy sóng khắp trời đất.”

Trịnh Chỉ Nhụy cắn răng nghiến lợi tiến lên: “Cũng chỉ vì ham muốn của bản thân ngươi mà để bao nhiêu người phải chết!”

“Bây giờ còn không hối cải!”

“Hối cải cái gì? Nếu như bản vương leo lên đế vị, ngươi là tù nhân, bản vương trực tiếp giết ngươi, đỡ phải lãng phí lời nói!”

Trịnh Hầu cười lạnh.

“Được! Vậy trẫm sẽ làm như ngươi mong muốn!”

Trịnh Chỉ Nhụy thấy thế, biết Trịnh Hầu tuyệt đối sẽ không đầu hàng quy thuận liền khoát tay nói: “Người đâu, dẫn hắn xuống, giết!”

Lập tức có tướng sĩ tiến lên mang Trịnh Hầu đi.

“Hoàng huynh yên tâm, người nhà của ngươi ta sẽ không động đến, chỉ cần bọn họ không giống như ngươi có ý nghĩ không nên có!”

Sau khi Trịnh Hầu bị đưa đi, Trịnh Chỉ Nhụy cúi đầu, khuôn mặt tràn đầy bi thương.

“Lục hoàng muội tha mạng, hoàng huynh không dám nữa!”

“Hoàng muội tha mạng, đệ đệ không dám, không dám gây chuyện nữa!”

Những người khác thấy Trịnh Chỉ Nhụy nhẫn tâm như vậy, sắc mặt biến đổi, vội vàng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

Những hoàng tử này lúc trước còn hơi phong linh, thống lĩnh trăm vạn đại quân, bây giờ lại là tù nhân, Trịnh Chỉ Nhụy thờ dài trong lòng.

Dù sao cũng là anh em ruột của mình, Trịnh Chỉ Nhụy không nhẫn tâm giết hết bọn hắn.

Do dự nửa ngày, Trịnh Chỉ Nhụy nhìn về phía Tô Tiểu Bạch cầu cứu.

Hết chương 1104.
Bình Luận (0)
Comment