Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện (Bản Dịch)

Chương 1075 - Chương 1105. Biến Thành Thứ Dân

Chương 1105. Biến thành thứ dân
Chương 1105. Biến thành thứ dân

Cảm nhận được ánh mắt cầu cứu của Trịnh Chỉ Nhụy, mắt Tô Tiểu Bạch sáng lên, dễ dàng hiểu được nàng đang suy nghĩ gì.

Nhếch miệng mỉm cười nói: “Rất đơn giản, cho dù ngươi muốn xử lý như thế nào, phải biết là nhất định phải thu hồi lại toàn bộ binh quyền trong tay những người này.”

Không có binh quyền, cho dù là giết hay giữ lại những người này cũng không tạo ra bất cứ phiền phức gì cho Đại Chiêu đế quốc.

Đương nhiên, những người này vẫn có thể dựa vào đại vị đi lôi kéo những người khác, trong bóng tối đối kháng với triều định.

Chỉ cần điều động một số người tới giám thị bí mật điều tra là được.

Nhưng mà nói tóm lại chỉ là năm hoàng tử mà thôi, xử lý như thế nào cũng không quá phiền phức.

Huống hồ những chuyện này ở trước mặt hoàng đế Đại Chiêu đế quốc Trịnh Chỉ Nhụy cũng chỉ một chuyện rất bình thường.

Nghe vậy, ánh mắt Trịnh Chỉ Nhụy lóe lên, nhìn qua năm người quỳ trên mặt đất xin tha, khuôn mặt đầy do dự.

“Hoàng muội tha mạng, nể tình chúng ta huyết mạch tương liên!”

“Hoàng huynh không dám nữa, xin hoàng muội tha mạng, đừng có giết ta!”

Năm hoàng tử thấy thế, thi nhau cầu xin tha thứ.

“Người đâu, đưa bọn họ xuống, giam hết lại, trông giữ nghiêm ngặt.”

Cuối cùng, Trịnh Chỉ Nhụy vẫn không nhẫn tâm giết hết tất cả bọn họ.

Mặc dù nàng biết, chỉ có giết những người đó mới có thể hoàn toàn chấm dứt tất cả phiền phức.

Mà những này chính là ngọn nguồn của phiền phức.

Dù nói như thế nào, những người này cũng là thân nhân còn lại của Trịnh Chỉ Nhụy ở trên thế giới này.

Nếu như giết hết bọn họ, Trịnh Chỉ Nhụy sẽ không còn bất kỳ thân nhân nào.

Nhìn mấy người bị áp giải mang đi, Trịnh Chỉ Nhụy thở dài một tiếng.

“Tướng công, sáu bảy trăm vạn đại quân dưới thành ngươi muốn xử lý như thế nào.”

Trịnh Chỉ Nhụy quay người nhìn về phía Tô Tiểu Bạch nói.

“Ta là hoàng đế Đại Chiêu đế quốc hay là ngươi là hoàng đế Đại Chiêu đế quốc?”

Tô Tiểu Bạch bất đắc dĩ lắc đầu, sờ đầu Trịnh Chỉ Nhụy trêu ghẹo nói.

“Ta không phải là lần đầu làm hoàng đế sao, không có kinh nghiệm…”

Trịnh Chỉ Nhụy xấu hổ cúi đầu, ôm cánh tay Tô Tiểu Bạch làm nũng nói.

“Tướng công ngươi nói đi, những đại quân này xử lý như thế nào?”

“Ngay cả những hoàng tử dẫn đầu tạo phản đều thả, những người này mới là gốc rễ là con dân Đại Chiêu đế quốc, bọn họ chỉ là nghe theo lệnh của chủ quân đưa ra mà thôi.”

Tô Tiểu Bạch thấy thế, cười nhàn nhạt mở miệng nói.

“Bây giờ chuyện phải làm là thu nạp những tướng sĩ này.”

Trên chiến trường những tướng sĩ này, nhiệt huyết hết mình, chính là để bảo vệ Đại Chiêu đế quốc, bảo vệ quê hương bọn họ.”

Cho dù bây giờ bọn hắn trở thành phản quân thì cũng chỉ là nghe theo mệnh lệnh phía trên thôi.

Cho dù có ý nghĩ của mình nhưng mà trong sáu bảy trăm vạn người thì có thể tạo nên đợt sóng gì?

“Đúng đúng đúng!”

Trịnh Chỉ Nhụy liên tục gật đầu, hai mắt sáng lên nhìn Tô Tiểu Bạch, trong ánh mắt đầy sùng bái.

“Nhưng mà nhất định phải đánh tan toàn bộ những người này, gây dựng lại binh sĩ.”

Tô Tiểu Bạch tiếp tục bổ sung: “Chỉ có như vậy, ngươi mới có thể xem như chân chính nắm những người này ở trong tay.”

“Ta biết rồi! Tướng công ngươi thật là lợi hại!”

Trịnh Chỉ Nhụy nghe vậy, hai mắt sáng lên, vỗ tay kích động nói.

Tô Tiểu Bạch mỉm cười, tiện tay vẫy một cái.

Dưới tường thành, mấy trăm vạn đại quân vẫn luôn giữ nguyên trạng thái cứng ngắc cuối cùng cũng có thể tự do hoạt động.

Nhưng khi bọn họ ngẩng đầu lên, lại phát hiện tướng quân nhà mình đã không thấy tung tích.

Không có các hoàng tử thống lĩnh ra lệnh, những tướng sĩ này lập tức như ruồi mất đầu.

“Các thủ lĩnh phản quân Trịnh Hầu, Trịnh Bình đã bị trẫm bắt lai, các ngươi chính là tướng sĩ của Đại Chiêu đế quốc, còn không mau đầu hàng quy thuận!”

Trịnh Chỉ Nhụy thấy thế, dưới ánh mắt cổ vũ của Tô Tiểu Bạch tiến lên đứng trên tường thành, mở miệng quát lớn.

Sáu bảy trăm vạn đại quân ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên tường thành, một bóng người mặc long bào.

Trong lòng lập tức run lên, vẫn luôn ăn lương quan, quen nghe theo mệnh lệnh về trên.

Mà hoàng đế tối cao vô thượng, hình tượng thay trời thuần thú, lại càng đi sâu vào lòng người.

Đừng nhìn sáu bảy trăm vạn đai quân trước đó còn khí thế bừng bừng hùng dũng oai vệ muốn tấn công đế đô, đó là dưới sự dẫn đầu của tướng quân bọn họ thôi, bây giờ tướng quân cũng đã bị bắt đi.

Dưới tình huống này những tướng sĩ như bọn họ đương nhiên lập tức lựa chọn đầu hàng.

“Bỏ vũ khí xuống, đầu hàng không giết!”

Trịnh Chỉ Nhụy đứng ở trên tường thành thấy những tướng sĩ này thừ ra tại chỗ, vội vàng mở miệng tiếp tục quát lớn.

Lần này, các tướng sĩ dưới tường thành thi nhau bỏ binh khí trong tay xuống.

Sáu bảy trăm vạn đại quân đầu hàng quy thuận, lần này thực lực đế đô được mở rộng chưa từng có.

Có thể nói, có nhánh đại quân này, Trịnh Chỉ Nhụy mới xem như thật sự nắm đế quốc này trong tay.

Phân phó một tiếng, để cho người phía dưới bắt đầu hợp nhất đại quân, Trịnh Chỉ Nhụy liền bãi giá hồi cung.

Văn võ bá quan thấy thế chỉ cảm thấy giống như nằm mơ.

Sáu bảy trăm vạn đại quân đó.

Cứ như vậy đầu hàng!

Quá khó tin mà!

Mà người tạo ra tất cả mọi chuyện chính là người kia.

Nhóm văn võ bá quan sợ hãi nhìn bóng người kia.

Tiện tay vung lên, phá ngàn vạn đại quân!

Thật sự quá kinh khủng!

“Nói đùa gì vậy, điên rồi phải không!”

Mà Trịnh Vinh lúc này đang ở dòng nước bên sườn núi biết được sáu bảy vạn đại quân đã quy thuận triều đình sắc mặt liền biến đổi, bỗng nhiên đứng dậy hét lớn.

“Đó là sáu bảy trăm vạn đại quân, đại quân trong đế đô kia có thể chống lại được sao! Đừng nói là chống lại, 30-40 vạn đại quân trong đế đô kia có thể chống đỡ được nửa ngày không bị phá thành đã là chuyện mừng lớn rồi!”

Tướng sĩ tới hồi báo tin tức, thấy Trịnh Vinh làm bộ không tin, không khỏi ở nụ cười khổ.

Ban đầu lúc mình nghe được tin tức này cũng là vẻ mặt khiếp sợ không dám tin.

Nếu không phải liên tục xác nhận, ngay cả phía đế đô cũng phát tới tin tức, hắn cũng không dám trở về truyền tin.

“Điện hạ, năm vị hoàng tử đã bị bắt lại, sáy bảy trăm vạn đại quân kia cũng đã quy thuận, chúng ta làm sao bây giờ?”

Sau khi cười khổ một phen, tướng sĩ này vội vàng hỏi.

Bây giờ phản quân đã không chiếm ưu thế về số lượng, ngược lại còn biến thành yếu thế.

Chỉ còn lại 50 vạn đại quân, làm sao đi đối kháng với đế đô bây giờ mấy trăm vạn đại quân.

Hơn nữa đừng quên là trong đế đô còn có hai vị cường giả Pháp Tướng hậu kỳ!

Không có hi vọng.

Trịnh Vinh nghe vậy, sắc mặt đầy tuyệt vọng ngẩng đầu nhìn lên trời.

Cho dù bây giờ mình có triệu đại quân cũng làm sao đối kháng lại mấy trăm vạn đại quân của đế đô?

Nhưng mà làm cho Trịnh Vinh càng khó hiểu là.

Năm vị hoàng tử liên quân vì sao lại bị thua.

Ngay cả năm người kia cũng bị bắt sống!

“Làm sao bây giờ? Còn mẹ hắn làm sao bây giờ, đầu hàng đi.”

Trịnh Vinh thở dài một tiếng, cuối cùng bất đắc dĩ cúi đầu nói.

Đám người nghe vậy kinh ngạc, cứ đầu hàng như vậy sao?

Ngay cả giãy giụa cũng lười nữa sao?

“Mạt tướng tuân lệnh…”

Một tướng sĩ bên cạnh Trịnh Vinh cười khổ chắp tay nói.

Hết chương 1105.
Bình Luận (0)
Comment