Không phải Trịnh Vinh không giãy giụa mà là hắn biết cho dù hắn giãy giụa như thế nào cũng không có một chút tác dụng gì.
Thậm chí cuối cùng còn rơi vào một con đường chết.
Trịnh Vinh cũng biết chỉ cần bây giờ lập tức đầu hàng quy thuận thì với tính cách đơn thuần thiện lương của Trịnh Chỉ Nhụy sẽ không lạnh lùng hạ sát thủ giết chết hắn.
Chỉ cần mạng còn thì vẫn luôn có đường sống.
Mà đúng vào lúc này, một bóng người bay từ trên không đến, đứng ở trên dòng nước sườn núi.
“Ngũ hoàng tử, bây giờ năm vị hoàng tử khác đều đã bị bệ hạ bắt được, phản quân đã quy thuận, chẳng lẽ Ngũ hoàng tử còn muốn giãy giụa vô ích nữa sao?”
Âm thanh cởi mở truyền đến, Trịnh Vinh ngẩng đầu lên nhìn, thấy người tới hai mắt co rụt lai.
“Quách Định, ngươi có ý gì, tự tiện xông vào quân doanh của bản tướng quân, phải chịu tội gì!”
Trịnh Vinh mở miệng quát to.
“Ha ha, Ngũ hoàng tử chẳng lẽ quên rồi, bây giờ ngươi là phản quân mà bản tướng chính là quân chính quy!”
Nghe vậy Quách Định đứng ở trên không cười lên ha hả, căn bản không coi lời nói của Trịnh Vinh ra gì.
Trịnh Vinh nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, chế giễu rõ ràng như vậy hắn đương nhiên có thể nghe ra.
Nhưng bây giờ Trịnh Vinh không tìm được một chút lý do phản bác nào.
“Thế nào, Ngũ hoàng tử tính làm sao đây, bây giờ quy thuận là cơ hội tốt nhất, nếu như đợi bệ hạ mang 700 vạn đại quân hợp nhất, rảnh tay, đến lúc đó không phải Ngũ hoàng tử muốn đầu hàng là có thể đầu hàng được.”
Quách Định thấy sắc mặt Trịnh Vinh biến đổi không ngừng, mỉm cười tiến lên mở miệng nhàn nhạt nói.
“Tướng quân, nếu không, nếu không chúng ta cứ đầu hàng đi…”
Trịnh Vinh còn đang do dự, một tướng sĩ bên cạnh lại chần chờ mở miệng nói.
“Đúng vậy tướng quân, giữ được núi sợ gì không có củi đốt, trước tiên đầu hàng sau lại lên kế hoạch chuyện tiếp theo.”
“Bây giờ chúng ta đang ở thế yếu, không bao lâu nữa, chấn áp tới, đến lúc đó toàn bộ chúng ta đều xong.”
Tướng sĩ còn lại nghe vậy, cũng nhao nhao cười nói.
Bây giờ không có ai còn có ý nghĩ tiếp tục chống cự.
Trừ khi hắn thật sự muốn chết.
100 vạn đại quân làm sao chống lại được gần ngàn vạn đại quân của triều đình bây giờ?
Trịnh Vinh nghe vậy ngẩng đầu chỉ thấy các tướng sĩ xung quanh ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn mình, lập tức cười khổ.
Những tướng sĩ này sau khi nghe thấy đầu hàng quy thuận không giết đã không còn ý chí chiến đấu.
“Vậy ta đây… Ta đầu hàng…”
Trịnh Vinh thở dài, nói xong liền cúi đầu, vẻ mặt chán chường.
Bảy đường đại quân tạo phản, chẳng mấy chốc toàn bộ đã đầu hàng.
Điều này làm trên dưới triều định rất phấn chấn, làm cho dân chúng Đại Chiêu đế quốc, càng thêm cảm khái đế quốc cường đại.
Trong hoàng thành.
Trịnh Chỉ Nhụy ngồi trên long ỷ, lạnh nhạt nhìn những người đang quỳ gối trong đại điện.
Bốn người Trịnh Bình quỳ gối trong đại điện đang đợi Trịnh Chỉ Nhụy xử lý.
“Lột bỏ hầu tước của bọn họ, phế làm dân thường.”
Trịnh Chỉ Nhụy khoát tay áo phân phó.
“Chuyện này… Hoàng muội sao ngươi có thể làm như vậy, ngươi không thể làm như vậy!”
“Không có hầu tước, ngươi bảo ta phải sống sót bằng cách nào!”
Bốn người này nghe vậy, lập tức kích động hét lên.
Nhưng mà Trịnh Chỉ Nhụy ý nghĩ đã tuyệt, nhìn cũng không nhìn đã khoát tay áo.
Có tướng sĩ tiến lên mang hết mấy người kia đi.
“Khởi bẩm bệ hạ, Trịnh Vinh đã đầu hàng, Quách Định sẽ áp giải hắn trở về.”
Có tướng sĩ tiến lên quỳ trên mặt đất chắp tay nói.
“Rất tốt.”
Trịnh Chỉ Nhụy gật đầu một cái, Trịnh Vinh là phản quân cuối cùng vẫn chưa đầu hàng, bây giờ đến Trịnh Vinh cũng đầu hàng, vậy kế tiếp toàn bộ Đại Chiêu đế quốc sẽ có thể nghỉ ngơi lấy lại sức.
Sau khi tuyên bố ban thưởng cho Quách Định và Lưu Hám Sơn xong lại thương nghị một trận chuyện hợp nhất 700 vạn đại quân quy thuận.
Quyết định 700 vạn đại quân tách nhỏ ra, mỗi một cái sẽ thu vào một chỗ trong đại quân.
Như vậy có thể đảm bảo tướng sĩ mỗi một quân đội đều không quen nhau, không thể tạo thành đảng phái.
Từ đó mới làm cho quân đội ổn định hơn.
Sau khi xử lý xong triều chính, Trịnh Chỉ Nhụy vội vàng khoát tay bãi triều.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của văn võ bá quan, nhanh chóng rời khỏi đại điện.
“Tướng công!”
Trong thư phòng, Tô Tiểu Bạch đang bưng trà nhấp một ngụm liền thấy Trịnh Chỉ Nhụy hoạt bát, tâm tình rất tốt đi đến.
“Xem ra xử lý vô cùng thuận lợi, làm nàng vui vẻ đến như vậy.”
“Hắc hắc!”
“Tướng công, lúc trước ngươi đáp ứng ta giúp ta tu luyện!”
“Ta vẫn nhớ.”
Tô Tiểu Bạch vỗ đầu nàng nói.
“Vậy còn chờ gì nữa, bây giờ chúng ta bắt đầu đi!”
Trịnh Chỉ Nhụy chờ không kịp nhìn Tô Tiểu Bạch.
Đã muốn tu luyện thật tốt từ sớm, nếu không phải trên triều đình quá nhiều chuyện cần nàng đi xử lý, chỉ sợ Trịnh Chỉ Nhụy đã tới năn nỉ Tô Tiểu Bạch bắt đầu tu luyện từ sớm rồi.
“Nếu nàng đã không kịp chờ như vậy, trước tiên ta sẽ truyền cho nàng một bộ công pháp.” Tô Tiểu Bạch thấy thế, nhếch miệng tiện tay vung lên.
Lập tức có một đao kim quang hiện lên chiếu sáng nguy nga lộng lẫy.
Đôi mắt Trịnh Chỉ Nhụy sáng ngời, vội vàng nhìn lại chỉ thấy trong kim quang có một thẻ ngọc đang lơ lửng trên không trung.
“Cái này là minh ngọc chu thiên Thái Huyền nguyên thủy… Là một bản công pháp hiếm có, nhắm thẳng lên cảnh giới Chí Tôn!”
Tô Tiểu Bạch chỉ vào thẻ ngọc bên trong kim quang, cười nói.
“Nàng chỉ cần tu luyện từng bước dựa theo trình tự trong đó, như vậy sớm muộn cũng có một ngày sẽ đạt đến cảnh giới giống như ta!”
Thế giới này vốn không có loại công pháp cường hãn như vậy.
Mà quyển công pháp này do Tô Tiểu Bạch luyện hóa một thế giới mới lấy được.
Có thể nói là vô cùng quý giá.
Lời nói vừa dứt, chỉ thấy trên bầu trời, oanh một tiếng một đạo sấm sét màu tím đánh xuống.
Nhưng mà đạo sấm sét này lại biến mất ở giữa không trung.
Đạo sấm sét này giống như lôi phạt từ trên trời giáng xuống.
Trịnh Chỉ Nhụy bị tiếng sấm đột nhiên nổ ra làm sợ hết hồn, sau khi phản ứng lại lập tức bước lên phía trước, mang thẻ ngọc kia ôm vào trong ngực, vẻ mặt tươi cười vô cùng kích động.
“Tướng công ta biết ngươi là tốt nhất mà!”
“Ta nhất định sẽ tu luyện thật tốt, tuyệt đối sẽ không làm mất mặt tướng công!”
“Có chỗ nào không hiểu cứ tới hỏi ta.” Tô Tiểu Bạch vỗ đầu nàng nói.
Trịnh Chỉ Nhụy liên tục gật đầu ôm thẻ ngọc đi bế quan.
Có loại công pháp lợi hại này không nhanh chóng tu luyện còn để làm gì?
Hơn nữa, thân là hoàng đế Đại Chiêu đế quốc, Trịnh Chỉ Nhụy có được tài nguyên mà thường dân khó mà tưởng tượng được.
Bảo vật trời đất, nhiều vô số kể.
Chỉ cần nàng muốn tu luyện, chỉ dựa vào đủ loại bảo vật trời đất tốc độ phi thăng cảnh giới của Trịnh Chỉ Nhụy làm mọi người khó mà sánh bằng.
Nhưng mà lúc Trịnh Chỉ Nhụy bế quan tu luyện, đám người Trịnh Bình vừa từ trong đại lao được thả ra ngoài đang đầy mặt oán hận.
Đường đường là hoàng tử, vốn địa vị cao quý bây giờ không chỉ bị lưu lạc thành dân thường mà ngay cả những thứ lúc trước thuộc về bọn họ cũng đều bị vơ vét mang đi.
Chuyện này làm sao bọn họ có thể chấp nhận được?
“Tuyệt đối không thể để như vậy, ta muốn đoạt lại thứ thuộc về ta!” Trịnh Bình sắc mặt u ám.