Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện (Bản Dịch)

Chương 1077 - Chương 1107. Chó Cùng Rứt Chậu

Chương 1107. Chó cùng rứt chậu
Chương 1107. Chó cùng rứt chậu

“Khinh người quá đáng, đúng là khinh người quá đáng!”

“Đây là muốn ép chúng ta vào đường cùng, nàng muốn để chúng ta chết!”

“Hừ! Trước đây chúng ta không nên tin vào chuyện hoang đường của nàng, cái gì mà đầu hàng không giết, bây giờ đúng là không giết nhưng rơi xuống bộ dạng này có khác gì chết đâu!”

Mấy người còn lại nghe vậy trên mặt cũng đầy lửa giận, hai mắt đỏ ngầu, kêu lên dữ tợn.

Thân là hoàng tử đế quốc vốn cao cao tại thượng, bây giờ ngã vào trong bùn đất.

Bọn hắn sao có thể cam tâm!

“Giết Trịnh Chỉ Nhụy! Nhất định phải giết nàng, nếu không chúng ta đừng mong tốt hơn.”

Trịnh Bình hai mắt đỏ ngầu, hung tợn nói.

“Nhưng mà, nhưng mà bộ dạng bây giờ của chúng ta đừng nói là giết nàng mà ngay cả cửa hoàng cung còn không thể vào được!”

“Đúng vậy, ít nhất cũng phải có cao nhân Pháp Tướng hậu kỳ ra tay mới có thể thành công!”

Đám người còn lại nhao nhao mở miệng cũng không xem trọng kế hoạch này.

Nhưng mắt Trịnh Bình lại sáng lên, vẫy vẫy tay nói: “Ta có cách, nhưng mà cần các ngươi hỗ trợ!”

Những người còn lại thấy thế thì nhao nhao đi lên nói: “Giúp như thế nào?”

“Ta cần người của các ngươi ở trong hoàng cung tìm hiểu hành tung của Trịnh Chỉ Nhụy.”

Ánh mắt Trịnh Bình lóe lên, cười lạnh nói: “Đừng quên, nhạc phụ ta môn chủ Thiên Đạo Môn chính là cường giả Pháp Tướng hậu kỳ.”

“Thì ra ngươi muốn thỉnh môn chủ Thiên Đạo Môn đi, xem ra cũng nắm chắc hơn không ít.”

Thấy thế, Trịnh Thuận gật đầu, chau mày nói: “Ta có một tay là người hầu trong cung để ta đi hỏi hắn một chút.”

“Ta cũng có người là người hầu trong cung, ta cũng đi hỏi.”

Thấy thế Trịnh Bình gật đầu nói: “Chuyện này liên quan đến vận mệnh sau này của tất cả mọi người, nhất định không thể phạm sai lầm.”

“Yên tâm đi, bây giờ chúng ta đã là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, ngươi chết chúng ta cũng chết theo!”

Đám người Trịnh Thuận gật đầu sau đó tản đi.

Trịnh Bình thấy thế quay người đi thẳng đến sơn cốc bên ngoài đế đô cách đó không xa.

Thiên Đao Môn chính là tọa ở bên trong tòa thung lũng kia.

Mà dựa theo công pháp tu luyện Tô Tiểu Bạch cho, Trịnh Chỉ Nhụy tu luyện rất thuận buồm xuôi gió, từ Kết Đan sơ kỳ trực tiếp vượt qua đến Kết Đan trung kỳ.

Hơn nữa chỉ dùng thời gian một ngày.

Phát hiện ra chính mình phá cấp, Trịnh Chỉ Nhụy phá cửa vô cùng hưng phấp đi tới trong thư phòng.

“Tướng công, ta phá cấp! Ta từ Kết Đan sơ kỳ bước vào Kết Đan trung kỳ!”

Vừa bước vào thư phòng, Trịnh Chỉ Nhụy vô cùng hưng phấn nói.

“A?”

Lông mày Tô Tiểu Bạch nhíu lại, giả vờ kinh ngạc nói: “Tư chất tốt như vậy, xem ra không lâu nữa nàng có thể bước vào Pháp Tướng!”

Thật ra ban đầu lúc cho Trịnh Chỉ Nhụy công pháp, Tô Tiểu Bạch đã nhìn ra Trịnh Chỉ Nhụy đã bước một bước vào cửa, bước ra một bước là có thể nước chảy thành sông bước vào trung kỳ.

Cho nên lúc này nghe được nàng có thể phá cấp trong một ngày cũng không có chút ngạc nhiên nào.

“Hắc hắc!”

Quả nhiên Trịnh Chỉ Nhụy nghe vậy, lập tức tâm tình rất tốt, vẻ mặt tươi cười hết sức đắc ý.

“Nhưng mà cũng đều là nhờ tướng công, nhờ có tướng công cho công pháp lợi hại, nếu không ta làm sao có thể phá được cảnh.”

Nhưng đợi Trịnh Chỉ Nhụy bình tĩnh lại tiến lên hai bước đi tới bên cạnh Tô Tiểu Bạch, lôi kéo cánh tay hắn làm nũng nói.

“Rõ ràng trong lòng đắc ý còn muốn giả vờ là công lao của ta, lúc nào biết học nói dối như vậy.”

Tô Tiểu Bạch đưa tay nhéo nhéo trên mặt Trịnh Chỉ Nhụy, trêu ghẹo nói.

Một chút đã xuyên thấu tâm tư nhỏ của Trịnh Chỉ Nhụy, điều này làm nàng cảm thấy xấu hổ.

“Vậy ta trở về tu luyện đây…”

Tô Tiểu Bạch mỉm cười cũng không giữ lại mà quay đầu nhìn về một phương hướng nào đó.

Giống như phát hiện ra cái gì.

Vừa mới trở lại chỗ bế quan, Trịnh Chỉ Nhụy đang định tu luyện nhưng đột nhiên cảm thấy trong cơ thể mình linh lực vận chuyển không trôi chảy, lưu chuyển rất hí sức.

Lúc trước chưa từn xảy ra hiện tượng này.

Trịnh Chỉ Nhụy vẻ mặt mờ mịt, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện ì.

Nhưng sau một khắc, trong kinh mạch đột nhiên sinh ra đau đớn kịch liệt làm trong lòng Trịnh Chỉ Nhụy kinh hãi.

Chẳng lẽ là tẩu hỏa nhập ma?

Không thể nào!

Đây chính là công pháp tu luyện cảnh giới chí tôn vĩnh hằng, vô cùng cường đại, sao lại tẩu hỏa nhập ma được?

Nhưng đúng vào lúc này đột nhiên vang lên một tiếng cười lạnh dữ tợn.

“Hoàng vị đó là chỗ ngươi có thể ngồi sao? Lột bỏ hầu tước của ta, phế thành thứ dân, ngươi đáng chết!”

Tiếng cười lạnh dữ tợn này vừa mới vang lên, trong mật thất mờ tối, một đạo ánh đao sắc bén lướt qua trong giây lát chém ra.

Oanh!

Toàn bộ mật thất cũng sáng tỏ, ánh đao sắc bén bị chiếu sáng.

Trịnh Chỉ Nhụy ngây người như phỗng nhìn cái đao kia, giống như ngây dại sững sờ tại chỗ không có chút ý tứ nào muốn tránh đi!

Nhưng mà một đao này uy lực cực kỳ kinh khủng, nếu chém trúng chắc chắn phải chết.

Trịnh Bình cười lạnh, mà bên cạnh hắn đang có một người đàn ông.

Oanh!

Trong nháy mắt vang lên tiếng nổ kịch liệt.

Ánh đao sắp chém trúng Trịnh Chỉ Nhụy, đột nhiên xuất hiện một bóng người, đứng trước mặt Trịnh Chỉ Nhụy chắn ánh đao tiện tay vung lên.

Một đạo ánh sáng trắng chói mắt xuất hiện đụng vào ánh đao sắc bén, cả hai va chạm bộc phát ra tiếng nổ kinh thiên.

“Tướng công…”

Trịnh Chỉ Nhụy nhìn bóng người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, lúc này mới phục hồi tinh thần nỉ non nói.

“Sao không biết trốn đi?” Tô Tiểu Bạch quay đầu, khẽ mỉm cười nói.

“Ta… Ta quên… Ánh đao kia thật đáng sợ, ta quên né…”

Trịnh Chỉ Nhụy cúi đầu, ngượng ngùng nói.

“Đồ ngốc!”

Tô Tiểu Bạch thở dài một tiếng, trong lời nói đầy bất đắc dĩ.

“Đủ rồi, nói xong chưa!”

Mà ở một bên khác của mật thất, Trịnh Bình và tên nam tử cầm đao kia nhìn hai người kia còn đang nói chuyện trời đất xem bọn họ như không khí, lập tức nổi giận, Trịnh Bình tức giận gầm lên một tiếng.

“Lại là ngươi, xem ra lúc trước Chỉ Nhụy bỏ qua cho ngươi, quả thật là nàng quá nhân từ.”

Tô Tiểu Bạch quay đầu, ánh mắt lạnh như băng nhìn hai người Trịnh Bình, mở miệng nhàn nhạt nói.

“Hôm nay nàng phải chết!”

“Nhạc phụ đại nhân, chuyện này nhờ cả vào người!”

Nói xong, Trịnh Bình quay người chắp tay với người bên cạnh.

“Ngươi phải nhớ kỹ thù lao ngươi đồng ý với ta.”

Nam tử trung niên cầm đao liếc mắt nhìn Trịnh Bình nói.

“Yên tâm, chỉ cần ngươi có thể giết Trịnh Chỉ Nhụy, chờ ta đăng cơ, Thiên Đao Môn chính là quốc giáo của Đại Chiêu đế quốc.”

Trịnh Bình không hề nghĩ ngợi mở miệng cam đoan.

“Tốt! Vậy ta sẽ giết nữ nhân này!”

Nam tử cầm đao nghe vậy gật đầu đột nhiên xoay người, chém ra một đao sắc bén tàn phá bừa bãi chém thẳng tới chỗ Trịnh Chỉ Nhụy.

Một đao này chém ra là muốn mạng của Trịnh Chỉ Nhụy, một chút hậu chiêu cũng không giữ lại.

Ánh đao xuất hiện, không khí trong mật thất lập tức bị khuấy động lên.

Hết chương 1107.
Bình Luận (0)
Comment