Đám người Lý Thành Khiêm tuyệt vọng.
Cho dù Tô Tiểu Bạch có mạnh đến đâu bị nhốt vào trong đại trận Cuồng Sa kinh khủng kia còn có một kiếm quang sắc bén đột nhập.
Nghĩ đến cho dù Tô Tiểu Bạch có mạnh đến mức nào… Cũng chết…
Xong…
Lý Thành Khiêm hai mắt vô thần, vẻ mặt tuyệt vọng nỉ non.
“Thành Liễu Châu… Xong… Toàn bộ đều xong…”
“Ha ha! Tiểu tử chết!”
Hách Loan ở bên cạnh nhìn chằm chằm đại trận Cuồng Sa liên tục vung ra những đạo kiếm quang sắc bén, làm cho trong đại trận vốn chỉ có đất cát lúc này lại tràn ngập kiếm quang.
Mà khí tức của Tô Tiểu Bạch lại hoàn toàn bị ép xuống, thậm chí bây giờ Hách Loan đã không cảm nhận được khí tức của Tô Tiểu Bạch ở trong đại trận Cuồng Sa.
Không cần nghĩ cũng biết nhất định là đã bị giết!
Hách Loan hăng hái, ngoại trừ một ngụm ác khí, tâm tình khoan khoái, vô cùng đắc ý.
“Đây chính là người các ngươi muốn dựa vào, chỗ dựa của các ngươi?”
Xoay người, cười lạnh giễu cợt nhìn đám người Lý Thành Khiêm. Hách Loan xem thường nói: “Loại nhà quê này, bản tọa dùng một đầu ngón tay cũng có thể nghiền chết một đống, thực sự là đáng thương.”
“Hi vọng cuối cùng của các ngươi cũng đã chết.”
“Bây giờ các ngươi còn ai có thể chống lại bản tọa?”
Tiếp đó, ánh mắt Hách Loan lại đặt ở trên người Liễu Nhược Tuyết đang đứng sau lưng Lý Thành Khiêm.;
“Làm nữ nhân của bản tọa mới là lựa chọn chính xác nhất của ngươi, bản tọa cho ngươi thêm một cơ hội.”
Nói xong Hách Loan đã nghĩ đến cảnh Liễu Nhược Tuyết sợ hãi chạy tới quỳ xuống xin hắn tha mạng.
Cuối cùng trở thành một người dưới quần hắn.
Không ngờ Liễu Nhược Tuyết núp ở phía sau mặc dù trong mắt có hoảng sợ nhưng lại mở miệng quát: “Ngươi nằm mơ, ta có chết cũng tuyệt đối không khuất phục ngươi!”
“Ngươi như vậy là tự chuốc lấy khổ!”
Điều này làm Hách Loan càng giận dữ, bỗng nhiên tiến lên tóm lấy Liễu Nhược Tuyết.
Đúng vào lúc này, chỉ thấy ở nơi xa xa đột nhiên xuất hiện những tia sáng.
Những tia sáng kia nháy mắt đã vây quanh đại trận Cuồng Sa.
Đại trận Cuồng Sa được Hách Loan xem như trận pháp đáy hòm lúc này lại không chịu nổi sức nặng phát ra tiếng két két két.
Hách Loan giống như phát giác ra đột nhiên xoay người nhìn về phía đại trận Cuồng Sa.
Trong mắt đầy kinh ngạc và không thể tin được!
“Chuyện này không thể nào! Tiểu tử kia đã chết, chuyện này rốt cuộc là như thế nào!”
Nhưng không có ai có thể trả lời hắn.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía đại trận Cuồng Sa.
Trong mắt Liễu Nhược Tuyết tràn ngập sương mù, kích động, mừng rỡ nắm chặt tay: “Ta biết mà… Ta biết mà tiền bối nhất định sẽ không chết dễ dàng như vậy… Ta biết mà… Hắn nhất định sẽ cứu chúng ta!”
“Tiền bối! Tiền bối không chết! Tiền bối muốn phản kích sao!”
“Vậy mà lại để mặc cho đại trận Cuồng Sa xoay quanh mài chính mình không phản kháng, bây giờ mới bắt đầu phản kháng, quá cường đại!”
Đám người Lý Thành Khiêm kích động đến hai mắt sáng lên, hưng phấn kêu to.
Mà Triệu Kiếm và Xích Hỏa hai mắt co lại, vẻ mặt kinh ngạc không thể tin được!
Trong mắt bọn họ Tô Tiểu Bạch chắc chắn phải chết.
Bị đại trận Cuồng Sa vây quanh còn bị những kiếm quang kia trấn áp làm sao có thể trốn ra được!
Cho dù là cường giả Độ Kiếp cũng đã trọng thương sắp chết!
Nhưng đại trận Cuồng Sa kia lại bị những đạo kim quang bao vây.
Đại trận Cuồng Sa bị tia sáng màu vàng nhạt vây quanh nháy mắt đã không thấy đâu.
”Không!”
Trong lòng Hách Loan khẩn trương, gầm thét huy động tất cả linh lực, muốn ổn định đại trận Cuồng Sa trấn áp Tô Tiểu Bạch ở trong đại trận Cuồng Sa mãi mãi.
Nhưng một giây sau, đại trận Cuồng Sa đột nhiên phát ra tiếng nổ mạnh!
Oanh!
Cuồng Sa văng khắp nơi, gào thét phá không bắn ra, nháy mắt biến mất ở trước mặt mọi người.
Mà những kiếm quang kia không biết từ lúc nào đã bị mài nhỏ.
Cuồng phong gào thét, chấn động khủng bố bộc phát ra bốn phía.
Đám người Lý Thành Khiêm thay đổi sắc mặt, vội vàng lôi kéo Liễu Nhược Tuyết, bay lên không trung tránh ra xa.
Quả nhiên, một giây sau, lại vang lên tiếng nổ mạnh.
Trong phạm vi mười dặm đều bị lún xuống!
Sâu bằng chiều cao một người!
“Cuồng Sa của ta… Cuồng Sa của ta…”
Hai mắt Hách Loan trợn trừng, vô cùng đau lòng, hạt cát kia là hắn phải chịu trăm cay ngàn đắng, tiêu tốn không biết bao nhiêu bảo vật trời đất mới luyện chế ra được, bây giờ lại bị nổ tung như vậy.
Cho dù hắn huy động như thế nào thì những Cuồng Sa này cũng không có một chút phản ứng nào.
Hách Loan đã hiểu, những Cuồng Sa này đã hoàn toàn bị phá hủy…
Đây chính là pháp bảo cao cấp, là đồ vật không thể phá hủy…
Bây giờ lại bị phá hủy…
Phốc phốc!
Miệng hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Hách Loan bị thương nặng, nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm vào vị trí đại trận Cuồng Sa ban đầu kia.
Hắn muốn nhìn Tô Tiểu Bạch chết.
Đáng tiếc, trong Cuồng Sa đầy trời, bóng người như ẩn như hiện cuối cùng cũng hiện lên rõ ràng trong tầm mắt của mọi người.
“Đây… Chuyện này không thể nào… Điều này sao có thể!”
Lúc nhìn thấy bóng người kia, Hách Loan vô cùng khiếp sợ kêu to.
Mà đám người Liễu Nhược Tuyết hứng khởi lại.
“Tiền bối… Tiền bối không có việc gì, tiền bối đánh bại đại trận Cuồng Sa! Ta biết tiền bối là lợi hại nhất mà!”
“Ha ha! Lão phu quả nhiên không nhìn lầm, thực lực tiền bối sâu không lường được, sao có thể thua Hách Loan Độ Kiếp!”
Lý Thành Khiêm vuốt vuốt râu, gật đầu mỉm cười nói.
“Cũng không biết là ai vừa rồi nhìn thấy tiền bối bị vây trong đại trận Cuồng Sa thì thay đổi sắc mặt.”
Liễu Nhược Tuyết nghe vậy liếc mắt nói.
Lý Thành Khiêm vẻ mặt nghiêm lại, quay người trừng Liễu Nhược Tuyết: “Con im miệng, con không nói không ai bảo con câm.”
Lúc này Liễu Nhược Tuyết mới thè lưỡi, bộ dạng đắc ý.
Triệu Kiếm với Xích Hỏa liếc nhau, đều thấy được sự khiếp sợ trong mắt đối phương.
“Làm Hách Loan bị thương, tiểu tử này không phải người bình thường!”
“Cùng lên bắt hắn lại! Nếu không sẽ gặp xui xẻo!”
Lời nói của hai người vô cùng đơn giản, sau đó cùng gật đầu quay người nhìn Tô Tiểu Bạch mới từ trong Cuồng Sa đi ra, trong mắt lóe lên sát khí.
Một giây sau, hai người nổi giận gầm lên đánh thẳng đến chỗ Tô Tiểu Bạch.
Trong tiếng gầm tức giận Xích Hỏa liên tục vung hai tay, một con Hỏa Long cực lớn từ trong tay hắn phóng ra ngoài.
Gầm thét phóng tới chỗ Tô Tiểu Bạch.
Mà trong tay Xích Hỏa lại cầm một lá cờ màu đỏ thắm, lá cờ đung đưa, từng đạo thiên hỏa, địa hỏa nổi lên trấn áp Tô Tiểu Bạch.
“Thiên Hỏa Liệu Nguyên!” Xích Hỏa rống giận, một khi cờ Tam Vị Chân Hỏa đung đưa sẽ có thể phóng ra Tam Vị Chân Hỏa đốt cháy mọi thứ.
Thấy Xích Hỏa liều mạng lấy ra pháp bảo cực mạnh, hơn nữa còn phóng ra chiêu thức cường đại của mình, Triệu Kiếm cũng cắn răng, hé miệng.
Một ngọc kiếm tinh xảo từ trong miệng hắn phóng ra.
Kiếm ngọc này vừa ra đã có vô vàn kiếm ý đột nhiên xuất hiện.
Chuôi kiếm ngọc này giống như từ lúc khai thiên lập địa, Triệu Kiếm vung tay lên, gào thét phá vỡ không gian đâm thẳng tới Tô Tiểu Bạch.