Càng hiểu rõ đại trận Cuồng Sa của Cuồng Sa môn khủng bố đến mức nào!
Cho dù là bọn họ trong lúc bất chợt bị nhốt vào trong đại trận Cuồng Sa muốn ra được cũng phải tốn chút thủ đoạn!
Nhưng người kia…. Dùng một kiếm liền phá…
“Bảo bối tốt!”
Triệu Kiếm kinh hãi trong lòng nhưng lực chú ý lại đặt trên thanh trường kiếm kia.
Triệu Kiếm xuất thân Thiên Kiếm Môn, vẫn luôn lấy kiếm làm pháp bảo đương nhiên biết thanh trường kiếm kia nhất định là một bảo bối còn tốt hơn đại trận Cuồng Sa!
Tô Tiểu Bạch vung tay lên trường kiếm chặt đứt đại trận Cuồng Sa lập tức trở về tay hắn, trường kiếm trên tay phát ra tiếng rung nhẹ giống như đang kích động mình lại được chủ nhân nắm trong tay.
“Đa tạ tiền bối ra tay…” Lý Thành Khiêm bị vây trong đại trận Cuồng Sa đang vô cùng chật vật kiệt sức chống cự lại đại trận Cuồng Sa, vốn cho là hôm nay sẽ phải chôn thây ở đây lại phát hiện Cuồng Sa biến mất!
Một đạo kiếm quang sắc lén lóe lên ở trong mắt!
Đại trận Cuồng Sa bị phá!
Lý Thành Khiêm khiếp sợ ngẩng đầu lên nhìn Tô Tiểu Bạch ngồi trên chủ tọa đang cầm trường kiếm, vô cùng kích động vội vàng tiến lên, cung kính nói.
“Tại hạ đa tạ ơn cứu mạng của tiền bối.” Tô Tiểu Bạch phất phất tay, ánh mắt lạnh như băng nhìn Hách Loan.
Hách Loan biến sắc, hai mắt trợn trừng, ai mà ngờ đại trận Cuồng Sa ngay cả cường giả Độ Kiếp bị nhốt ở trong cũng không thể dễ dàng thoát khỏi lại bị hắn phá đơn giản như vậy!
Hơn nữa còn chỉ dùng một kiếm quang!
Nghĩ đến đạo kiếm quang kia, trong lòng Hách Loan… “Tiểu tử, đừng tưởng rằng lấy cái bảo bối không biết từ đâu ra là có thể trấn áp được ta!”
Hách Loan không cam lòng, hắn là Độ Kiếp mạnh hơn tiểu tử trên người không có một chút linh lực, cảnh giới nào nhìn qua chính là một người bình thường này nên đương nhiên Hách Loan cho rằng Tô Tiểu Bạch dựa vào bảo kiếm này mới phóng ra được kiếm quang.
“Chết đi!”
Hai tay Hách Loan huy động từng viên đất cát nhiều vô tận giống như sao trời phun mạnh tới.
Trực tiếp bao phủ toàn bộ thư phòng.
Cát vàng vô tận hợp thành một đại trận Cuồng Sa lớn hơn.
Mỗi môt hạt cát đều có uy lực rất mạnh có thể dễ dàng tiêu diệt một vị cường giả Pháp Tướng.
Bây giờ mọi người đã không thể đếm được trong Cuồng Sa vô tận này đến cùng có bao nhiêu hạt cát.
“Giết!”
Hách Loan vung tay lên, có một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay hắn, trường kiếm rất sắc bén, lấp lánh hào quang làm cho người ta không dám cả gan.
“Tiểu tử, ngươi cũng xem kiếm này của ta đây!”
Hách Loan cười dữ tợn, hai tay nắm chặt trường kiếm, cơ thể thấp xuống một cái bay lên trên không phi thẳng đến Tô Tiểu Bạch!
Mà lúc này, vô số đất cát đã bao phủ người Tô Tiểu Bạch hợp thành một tòa đại trận!
Lỳ Thành Khiêm mới vừa bị tòa đại trận Cuồng Sa này bao vây, sau đó được Tô Tiểu Bạch cứu ra nên dĩ nhiên biết tòa đại trận này kinh khủng đến cỡ nào!
Lý Thành Khiêm liều hết sức lực thậm chí còn lấy ra pháp bảo để ở đáy hòm của mình cũng không thể chạy thoát đại trận Cuồng Sa này!
Hơn nữa suýt chút nữa thì bị đại trận Cuồng Sa mài chết.
Lúc này thấy cảnh này Lý Thành Khiêm biến sắc.
“Cẩn thận!”
Không tự chủ được hô lớn!
Mà Liễu Nhược Tuyết ở bên cạnh thấy vậy cũng thay đổi sắc mặt ôm hai tay lại, vẻ mặt lo lắng sợ hãi nhìn bóng Tô Tiểu Bạch như ẩn như hiện trong đại trận Cuồng Sa.
“Nhất định không được có chuyện gì… Nhất định không được có chuyện gì…”
Liễu Nhược Tuyết cầu nguyện ở trong lòng, Tô Tiểu Bạch đã hai ba lần cứu nàng ở trong biển lửa, thân phận thần bí, cảnh giới lại càng thần bí.
Trong mắt Liễu Nhược Tuyết cả người hắn đều viết hai chữ “Thần bí”.
Làm nàng không nhịn được muốn thân cận, muốn tới gần muốn thăm dò bí mật trong đó.
Nàng cũng hi vọng Tô Tiểu Bạch có thể thay đổi thái độ lạnh như băng đối với nàng.
Thậm chí Liễu Nhược Tuyết tình nguyện bây giờ người bị vây trong đại trận Cuồng Sa là mình mà không phải Tô Tiểu Bạch.
Bởi vì nàng biết chỉ cần Tô Tiểu Bạch không có chuyện gì thì hắn nhất định có thể cứu nàng!
“Tiểu tử, đi chết đi!”
Ngoài đại trận Cuồng Sa, Hách Loan phi không đâm thẳng đến chỗ Tô Tiểu Bạch, hai mắt đỏ ngầu, trong mắt oán hận ngập trời, gầm thét huy động trường kiếm!
Một đạo kiếm quang vô cùng sắc bén hướng thẳng đến đầu của Tô Tiểu Bạch.
Cùng lúc đó tòa đại trận Cuồng Sa kia bắt đầu chuyển động, Cuồng Sa vô tận phát ra tiếng két két két két rợn người.
Mà khí tức Tô Tiểu Bạch đã bị yếu đi một phần!
Lúc này, đạo kiếm quang này đã trực tiếp xuyên qua đại trận Cuồng Sa chém thẳng đến Tô Tiểu Bạch đang ở trong đại trận.
“Đường tưởng rằng, Cuồng Sa Môn chỉ có Cuồng Sa đại trận là trận pháp tuyệt thế có thể mài giết địch, Tuyệt Mệnh Kiếm của Hách Loan còn xuất quỷ nhập thần hơn, xét trong cảnh giới ngang hàng hoặc thấp hơn, hiếm có địch thủ!”
“Tiểu tử này chết chắc rồi, không có một chút cảnh giới linh lực chỉ dựa vào uy lực của một thanh trường kiếm, bây giờ Hách Loan đã bật hết hỏa lực, dốc hết thủ đoạn, e là tiểu tử này không kiên trì nổi mấy hơi nữa sẽ chết.”
Triệu Kiếm và Xích Hỏa nhìn thấy cảnh này cùng cười ha ha lên.
Ngay cả hai người này cũng không dám cam đoan sẽ không bị thương dưới kiếm tuyệt mệnh cùng với đại trận Cuồng Sa này chứ đừng nói đến một đứa nhà quê không biết từ đâu xuất hiện.
Lời của hai người, càng làm mọi người trong đại điện lo lắng.
Dù sao bây giờ mọi người đã nhìn ra, ba người Hách Loan cũng không phải là thứ tốt gì.
Mặc dù lần này là đến giúp đỡ thành Liễu Châu cùng chống lại năm vị Yêu Vương núi Thiên Sát kia.
Nhưng mấy người kia lại muốn hạ thủ với Liễu Nhược Tuyết.
Còn tuyên bố ai dám ngăn cản sẽ giết người đó!
Bây giờ cho dù là đám người Hách Loan, Xích Hỏa nói bọn họ là ba vị Yêu Vương trên núi Thiên Sát thì bọn họ cũng tin.
Chỉ có Tô Tiểu Bạch, chỉ có hắn mới có thể đường đường chính chính ở thành Liễu Châu cứu vớt bọn họ.
Nếu đúng như đám người Xích Hỏa nói Tô Tiểu Bạch chết thảm ở trong đại trận Cuồng Sa, e rằng một lát sau đám người Xích Hỏa sẽ xuống tay với bọn họ.
Giết toàn bộ bọn họ!
Thành Liễu Châu sẽ hoàn toàn trở thành vùng phế tích, kết cục của mọi người sẽ vô cùng thê thảm.
Đám người Lý Thành Khiêm vẻ mặt mong đợi nhìn đại trận Cuồng Sa.
Bọn họ cũng đang cầu nguyện cũng đang mong chờ.
Tô Tiểu Bạch có thể đánh tan đại trận Cuồng Sa kia sau đó tiêu diệt Hách Loan.
“Chết!”
Một đạo kiếm quang chui vào trong đại trận Cuồng Sa, kiếm quang ngập trời bộc phát ra từ trong đại trận Cuồng Sa.
Cả thư phòng đều bị kiếm quang sắc bén xuyên thủng.
Chia năm xẻ bảy!
Liễu Nhược Tuyết thay đổi sắc mặt, hoảng sợ trốn ở sau lưng Lý Thành Khiêm.
Mà đám người Lý Thành Khiêm sắc mặt khó coi, cười khổ nhìn đại trận Cuồng Sa.
Loại kiếm quang kinh khủng này bọn họ cũng không dám cam đoan mình có thể đỡ được.
Còn tòa đại trận Cuồng Sa làm cho người ta tuyệt vọng kia.
Chẳng lẽ… Đây chính là uy lực của cường giả Độ Kiếp sao…
Chẳng lẽ… Tô Tiểu Bạch sẽ chết ở trong đó sao?
Chẳng lẽ… Bọn họ cũng phải chết ở đây sao…