Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện (Bản Dịch)

Chương 1098 - Chương 1128. Cuồng Vọng

Chương 1128. Cuồng vọng
Chương 1128. Cuồng vọng

“Như vậy đi, để bản tọa mang hắn đi trừng phạt một trận coi như bồi tội cho Xích Hỏa huynh.”

Hách Loan vừa nói, đám người Lý Thành Khiêm lập tức hiểu ra, Hách Loan này có ý gì.

“Hách Loan, ngươi muốn làm gì!”

Lý Thành Khiêm thay đổi sắc mặt chỉ vào Hách Loan nói.

“Loại người háo sắc như ngươi, bổn thành chủ thật sự không biết ngươi làm sao trở thành Độ Kiếp!”

“Nói cái gì đó.”

Hách Loan nghe vậy biến sắc, giận dữ nói: “Bản tọa chỉ là dạy dỗ nữ nhân, tính tình ngang tàng một chút phải biết kính sợ mà thôi.”

“Đừng cho là ta không biết ngươi có chủ ý gì, Liễu Nhược Tuyết tuyệt đối sẽ không đi với ngươi!”

Sắc mặt Lý Thành Khiêm càng khó coi, hừ hạnh nói.

“Chuyện này cũng không phải do ngươi quyết.”

Hách Loan cười lạnh, tiến lên bắt Liễu Nhược Tuyết, đồng thời cười lạnh nói: “Cô gái nhỏ, để bản tọa dạy cho ngươi biết cái gì gọi là kính sợ!”

“Cút! Lấy bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra!”

Liễu Nhược Tuyết bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, vội vàng né tránh, sau đó đi đến bên cạnh Tô Tiểu Bạch.

Lúc này mọi người đã nhìn ra, ba người này bụng dạ khó lường, cũng không phải là thứ tốt gì.

Nhất là tên Hách Loan kia lại còn muốn ra tay với Liễu Nhược Tuyết!

“Ở đây không ai có thể bảo vệ ngươi, bản tọa muốn ngươi ai cũng không thẻ ngăn được!”

Hách Loan cười lạnh nhìn Liễu Nhược Tuyết cất bước đi tới.

“Cô gái nhỏ vẫn chưa biết khoái lạc của nữ nhân phải không, hôm nay bản tọa giúp ngươi lĩnh hội thật tốt! Bản tọa cam đoan, qua lần này ngươi cả đời đều không thể rời khỏi bản tọa!”

Nói xong Hách Loan còn cười ha ha.

“Cứu mạng… Cứu mạng…” Liễu Nhược Tuyết thấy Hách Loan cất bước đi tới, hai tay vung loạn hét lên.

“Dừng tay, Hách Loan ngươi mau thả ra, ở đây không phải Cuồng Sa Môn, MÀ là thành Liễu Châu!”

Sắc mặt Lý Thành Khiêm thay đổi, cắn răng tiến lên mắng: “Ở đây không tới phiên ngươi giương oai!”

“Cút!”

Hách Loan thấy Lý Thành Khiêm nhất quyết muốn ngăn cản hắn giận dữ khoát tay.

Chỉ thấy một đạo Cuồng Sa gào thét xé gió đánh tới bao phủ Lý Thành Khiêm ở bên trong.

Trong Cuồng Sa, mỗi một hạt cát đều là do thiên thạch vạn năm cấu thành, vô cùng cứng rắn, bình thường Pháp Bảo ở trong Cuồng Sa này, một hạt cát là có thể xuyên thủng.

Thậm chí cho dù là cường giả Độ Kiếp một khi rơi vào trong đại trận Cuồng Sa chắc chắn cũng phải chết.

Lý Thành Khiêm vừa rơi vào đại trận lập tức biết không ổn vung ra một cọc gỗ.

Trên đầu cọc gỗ điêu khắc một con Thanh long, sinh động như thật.

Cọc gỗ ở trong Cuồng Sa tản ra một luồng hào quang màu xanh.

Một tiếng rồng ngâm vang lên, Thanh Long vượt ra khỏi cọc gỗ, lượn vòng ở trong Cuồng Sa liên tục phát ra tiếng gầm gừ, toàn bộ đánh thẳng tới Cuồng Sa.

Nhưng mỗi một hạt cát đập vào người Thanh Long đều sẽ phá hủy một cái vảy màu xanh, Thanh Long cũng hét thảm một tiếng.

Sợ là không lâu sau, Cuồng Sa này sẽ mài Thanh Long này thành một đống thịt nát!

Lý Thành Khiêm biết việc lớn không tốt, nhưng hắn càng lo lắng cho tình hình bên ngoài hơn!

Cũng không biết bây giờ ở bên ngoài như thế nào rồi.

Nhưng vừa nghĩ tới có Tô Tiểu Bạch căng thẳng trong lòng Lý Thành Khiêm lại buông lỏng hơn.

Bên ngoài, Hách Loan cười lạnh dữ tợn, trong mắt tràn đầy dâm tà, đưa tay muốn bắt Liễu Nhược Tuyết.

Lý Thành Khiêm đã bị hắn nhốt lại, ở đây còn ai có thể chống lại hắn?

Về phần kết quả.

Hắn là cường giả Độ Kiếp còn quan tâm hậu quả làm gì, ai dám tìm hắn gây phiền phức?

Liễu Nhược Tuyết vẻ mặt hoảng sợ nhưng trong thư phòng không ai dám ngăn cản Hách Loan.

Nàng chỉ có thể mong đợi Tô Tiểu Bạch cứu nàng!

Bây giờ cũng chỉ có Tô Tiểu Bạch mới có thể cứu nàng.

Trong mắt đẹp của Liễu Chỉ Nhược đầy sương mù hai tay siết chặn ôm lấy cánh tay Tô Tiểu Bạch.

Vừa sợ vừa hoảng nói: “Tiền bối, tiền bối xin ngài cứu ta… Mau cứu Lý thúc thúc… Cầu xin ngài…”

“Cầu hắn cứu ngươi? Một tên tiểu tử thúi không biết từ đâu xuất hiện trong mắt lão phu hắn chỉ là một con kiến, tiện tay là nghiền chết! Ngươi cầu nhầm người rồi!”

Hách Loan ha ha cười to, đưa tay muốn bắt Liễu Nhược Tuyết!

“Hôm nay bản tọa sẽ giết chết tiểu tử thúi này ngay trước mặt ngươi!”

Tiện tay vung lên, một hạt cát gào thét phá vỡ không gian phi thẳng tới trán của Tô Tiểu Bạch!

Dùng hạt cát này có thể giết chết hắn dễ như trở bàn tay.

Hách Loan đã nghĩ tới lúc Liễu Nhược Tuyết hoảng sợ cầu xin tha thứ.

Nhưng sau một khắc, lại xảy ra chuyện làm hắn khiếp sợ.

Chỉ thấy hạt cát kia lúc sắp chạm đến trước trán Tô Tiểu Bạch đột nhiên ngừng lại!

Giống như bị một luồng sức mạnh to lớn làm đóng băng tại chỗ!

“Cút!”

Tay Hách Loan đã xuất hiện ở trước mắt Liễu Nhược Tuyết, nàng thậm chí đã tuyệt vọng nhưng đột nhiên lại vang lên một tiếng quát.

Oanh!

Cuồng bạo tán loạn từ bốn phía mạnh mẽ lao tới.

Liễu Nhược Tuyết vội mở to mắt, thấy Hách Loan đã bay ngược ra ngoài.

Đôi mặt đẹp trừng lớn, Liễu Nhược Tuyết vui mừng quay người nhìn Tô Tiểu Bạch.

Tô Tiểu Bạch nhếch mày, ánh mặt lạnh như băng.

“Cảm ơn tiền bối… Cảm ơn tiền bối…” Liễu Nhược Tuyết vội nói cảm ơn sau đó nhìn vào một chỗ khác trong thư phòng đang bị Cuồng Sa bao phủ khẩn cầu nói: “Tiền bối ngài mau cứu Lý thúc thúc…”

“Là ai!” Liễu Nhược Tuyết còn chưa nói xong, chỉ thấy Hách Loan bị bay ngược ra ngoài đang ở trên không trung ổn định lại thân hình, sắc mặt tái xanh hét lớn.

“Là ngươi!”

Ngẩng đầu nhìn về phía chủ tọa, chỉ thấy Tô Tiểu Bạch đang nắm lấy hạt cát của hắn quơ quơ, hai mắt lập tức co vào!

“Tiểu tử thúi, sao ngươi dám! Ta thấy ngươi là đang tìm chết!”

“Ta mặc kệ ngươi là ai, xéo nhanh đi, mau biến khỏi tầm mắt của bản tọa nếu không bản tọa lập tức giết ngươi!”

“Thứ không bằng cầm thú, nhìn ngươi cũng làm ô uế con mắt của ta!”

Đối mặt với lời mắng cuồng ngạo của Hách Loan, Tô Tiểu Bạch chỉ cười lạnh nhìn về phía Liễu Nhược Tuyết ở bên cạnh.

“Yên tâm, có ta ở đây không ai có thể tổn thương ngươi.”

“Còn về Lý thành chủ, một lát nữa sẽ không có chuyện gì!”

Nói xong, Tô Tiểu Bạch chuyển ánh mắt đến Cuồng Sa, vung tay lên.

Một tiếng loong coong vang vọng thư phòng.

Đám người kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy một trường kiếm sắc bén xuất hiện ở trên không, kiếm quang sắc nhọn giống như có thể cắt chém tất cả mọi thứ.

Xoát!

Một giây sau, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Tô Tiểu Bạch chỉ hạ một ngón tay trường kiếm này đã lao mạnh đi chém vào Cuồng Sa kia.

Đinh đinh đinh!

Chỉ nghe tiếng sắt thép va chạm mạnh vang lên.

Đại trận Cuồng Sa mạnh mẽ kia lai bị một thanh trường kiếm chém thành hai nửa!

Thấy cảnh này, hai mắt Hách Loan trợn trừng, cằm cũng sắp rớt xuống đất, vô cùng khiếp sợ khó tin!

Đây chính là đại trận Cuồng Sa!

Là pháp bảo cực mạnh của hắn!

Là trận pháp có thể mài chết một cường giả Độ Kiếp!

Nhưng bây giờ lại bị một một kiếm bổ thành hai nửa…

Rốt cuộc đây là kiếm gì…

Sao lại lợi hại như vậy…

Không chỉ có Hách Loan hoảng sợ.

Mà Triệu Kiếm và Xích Hỏa ngồi trên ghế cũng hai mắt trợn tròn, vô cùng hoảng sợ!

Cùng là cường giả Độ Kiếp nên hai người bọn họ biết rất rõ thực lực của Cuồng Sa.

Hết chương 1128.
Bình Luận (0)
Comment