Ở thành Liễu Châu này Hoa Anh Thảo có danh tiếng truyền xa, thu hút được nhiều người đến như vậy không chỉ vì ở đây có vị lão bản như nàng mà quan trọng hơn là đầu bếp của Hoa Anh Thảo rất lợi hại.
Làm ra món ăn đầy đủ sắc hương vị, người ăn qua đều khen ngon.
Hơn nữa cho dù là người tu hành đến cảnh giới Độ Kiếp cũng vẫn cần ăn.
Cho nên Liễu Nhược Tuyết cảm thấy Tô Tiểu Bạch chắc chắn sẽ không từ chối.
Hơn nữa còn có thể mượn lý do này để tiếp cận Tô Tiểu Bạch.
Tô Tiểu Bạch lạnh nhạt liếc qua, cái liếc mắt này làm Liễu Nhược Tuyết cảm thấy hắn đã nhìn thấu toàn bộ ý nghĩ của mình.
Lập tức khẩn trương.
“Vậy thì để ngươi phụ trách.”
Nhưng lời tiếp theo của Tô Tiểu Bạch lại làm Liễu Nhược Tuyết mừng rỡ.
Liễu Nhược Tuyết vui mừng ngẩng đầu lên, vẻ mặt tươi cười, hào quang động lòng người nhìn Tô Tiểu Bạch gật đầu nói: “Tiền bối yên tâm, tiểu nữ nhất định sẽ làm cho ngài hài lòng!”
Tô Tiểu Bạch gật đầu.
Thấy thế Lý Thành Khiêm chuyển mắt định nói gì đó.
Đúng vào lúc này truyền đến một trận tiếng bước chân.
Có hạ nhân vội vàng xông vào thư phòng.
“Thành chủ đại nhân, Cuồng Sa Môn, Hỏa Vân Tông và Thiên Kiếm Môn phái viện quân tới!”
Hạ nhân kia chắp tay, kích động nói.
“Bây giờ đang ở ngoài cửa!”
“Mau mời mấy vị cao nhân vào!”
Lý Thành Khiêm nghe vậy mắt sáng lên vội vàng khoát tay nói.
Vẻ mặt những người khác cũng kích động.
Ở Vĩnh quốc ba vị tông môn này cũng là trụ cột một phương.
Mặc dù tất cả chỉ có ba vị Độ Kiếp kỳ nhưng cũng vô cùng mạnh… Nhưng mà không biết ba vị tông môn này phái người tới là Độ Kiếp kỳ hay là Pháp Tướng kỳ.
Nếu chỉ là cảnh giới Pháp Tướng sợ là Đại Yêu Vương tấn công cũng không có nhiều tác dụng quyết định lắm.
Vừa nghĩ đến đây, ngoài cửa đã truyền đến ba tiếng bước chân.
“Bản tọa Cuồng Sa Môn Hách Loan.”
“Bản tọa Hỏa Vân Tông Xích Hỏa.”
“Bản tọa chính là Thiên Kiếm Môn Triệu Kiếm.”
Mọi người ngẩng đầu thấy có ba người đàn ông đi đến, Cuồng Sa môn mặc trường bào màu vàng còn Hỏa Vân Tông thì mặc trường bào màu đỏ thắm.
Chỉ có Thiên Kiếm Môn Triệu Kiếm ăn mặc đơn giản nhưng mà đứng ở đó trên người lại tản ra khí thế như một lợi kiếm chọc trời.
“Thì ra là ba vị cao nhân đi trước, tại hại là thành chủ thành Liễu Châu Lý Thành Khiêm, hoan nghênh ba vị đến đây.”
Lý Thành Khiêm cười tươi chắp tay nói:
“Thì ra là thành chủ đại nhân.”
Ba người vừa chắp tay cười nói.
Trên người ba người này tỏa ra khí thế cao hơn Pháp Tướng ít nhất là cường giả Độ Kiếp.
Không biết là Độ Kiếp sơ kỳ hay là trung kỳ.
Nhưng mà với thực lực của ba tông môn, e rằng chỉ có Độ Kiếp sơ kỳ.
Nhưng Độ Kiếp sơ kỳ cộng thêm đại trận thành Liễu Châu cũng đủ để ngăn cản sự tiến công của núi Thiên Sát.”
Muốn diệt trừ năm vị Yêu Vương núi Thiên Sát thì vẫn thiếu một chút.
Nhưng mà điều này cũng nằm trong dự liệu của Lý Thành Khiêm.
Vốn dĩ Lý Thành Khiêm cho rằng triều đình và tông môn tu hành chỉ phái tới hai vị cường giả Độ Kiếp.
Dù sao bây giờ trong Vĩnh quốc chiến loạn nổi lên bốn phía, khắp nơi đều là yêu ma Yêu Vực Ma Vực lao ra.
“Hoanh nghênh ba vị, mời ba vị ngồi.”
Lý Thành Khiêm cười ra hiệu cho ba người ngồi xuống, Thiên Kiếm Môn Triệu Kiếm lại nhíu mày.
“Không biết sao thành chủ đại nhân lại phải đứng?”
“Đúng vậy, Lý thành chủ đây là vì sao?”
Hai người khác cũng nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu.
“Chuyện này…”
Lý Thành Khiêm liếc mắt nhìn Tô Tiểu Bạch ngồi ở chủ vị vẫn bình tĩnh lạnh nhạt, cười nói.
“Vị này là tiền bối Tô Tiểu Bạch…”
“Tô Tiểu Bạch?”
Lý Thành Khiêm chưa nói xong, Hỏa Vân Tông Xích Hỏa tính tình nóng nảy xúc động nhất trong đó ngẩng đầu nhìn về phía Tô Tiểu Bạch.
“Chưa từng nghe nói, trên người không có chút gợn sóng linh lực nào, còn không có cảnh giới.”
“Thế nào, vị này là cường giả các ngươi tìm đến đối kháng với Yêu Vương núi Thiên Sát sao? Tiểu tử này không phải còn chưa kịp chạm vào Yêu Vương núi Thiên Sát đã bị ăn rồi chứ.”
Nói xong, Xích Hỏa này còn ra vẻ hài hước cười ha ha.
Không ngờ lời này lại làm cho mọi người thay đổi sắc mặt.
Sắc mặt Lý Thành Khiêm lập tức khó coi, vội vàng mở miệng: “Xích Hỏa ngươi có ý gì?”
“Bản tọa cũng không có ý gì.”
Xích Hỏa lắc đầu, cũng không thèm để ý đến sắc mặt khó coi của Lý Thành Khiêm, cười nói: “Chỉ là bản tọa không hiểu chỗ ngồi của Lý thành chủ ở thành Liễu Châu lại để cho một con mèo con chó không biết từ đâu xuất hiện ngồi quả thật có hơi nực cười.”
Lời nói của Xích Hỏa làm sắc mặt Lý Thành Khiêm càng khó coi hơn, lửa giận trong lòng tăng lên.
Hắn phải tốn trăm cay nghìn đắng, thậm chí bao nhiêu người trong thành quỳ xuống mới mời được Tô Tiểu Bạch.
Bây giờ lại bị Xích Hỏa chế giễu châm chọc.
Đây không phải là đánh vào mặt Lý Thành Khiêm hắn sao?
“Xích Hỏa ngươi…”
Lúc này Lý Thành Khiêm không thèm để ý tới đối phương là cường giả tông môn tu hành phái tới tiếp viện, chỉ vào Xích Hỏa muốn mắng to.
“Lý thành chủ bình tĩnh đừng nóng giận, ta rất hiểu tính tình của Xích Hỏa huynh, hắn chỉ là nhanh mồm nhanh miệng mà thôi.”
Cuồng Sa Môn Hách Loan thấy sắc mặt Lý Thành Khiêm khó coi vội vàng khoát tay nói.
“Nhưng mà bản tọa cũng rất hiếu kỳ, người này rốt cuộc là ai, làm gì ở đây.”
Thiên Kiếm Môn Triệu Kiếm ở bên cạnh cũng xen vào lạnh lùng cao ngạo gật đầu nói: “Lý thành chủ để cho chúng ta ngồi ở ghế dưới, lại để cho một đứa nhà quê không biết từ đâu xuất hiện ngồi ở chủ vị.” “Có phải là xem thường ba người chúng ta hay không?”
Ở trong tông môn ba người vốn là người trên một bậc.
Ở Vĩnh quốc cường giả Độ Kiếp cũng là cường giả số một.
Trong số đám người cực mạnh.
Ở ngoài tông môn, bao nhiêu người đều phải kính sợ.
Nhưng bây giờ, ba người bọn họ đến đây trợ giúp, Lý Thành Khiêm lại để cho bọn họ ngồi ghế dưới.
Điều này làm bọn họ thấy rất không hài lòng.
Vì vậy ba người cùng mở miệng, không chỉ có Lý Thành Khiêm sắc mặt khó coi mà sắc mặt mấy người khác cũng thay đổi.
“Vốn cho là, Thiên Kiếm Môn, Cuồng Sa Môn và Hỏa Vân Tông chính là tông môn nổi danh của Vĩnh quốc không ngờ lại phái tới người vô lễ như vậy, thực sự là mất mặt tông môn.”
Lúc này Liễu Nhược Tuyết không nhịn được, người cứu mạng của nàng còn giết Triệu Hoa, cứu vớt bách tính thành Liễu Châu lại bị ba người chế giễu như thế, đám người Lý Thành Khiêm còn chưa kịp nói Liễu Nhược Tuyết đã mở miệng trước.
Bị châm chọc ba người cũng biến sắc cùng xoay người nhìn.
“Ngươi là tiểu nữ hài từ đâu đến lại dám làm càn ở trước mặt bản tọa!”
Xích Hỏa đứng bật dậy nhe răng trợn mắt mắng.
Xem chừng không ổn một cái Xích Hỏa sẽ lập tức động thủ.
Lý Thành Khiêm vội vàng tiến lên muốn ngăn cản lại không chú ý tới, Hách Loan ở bên cạnh nhìn chằm chằm Liễu Nhược Tuyết, trong mắt lóe lên một tia quỷ dị.
“Ai, cô gái nhỏ này tính tình có hơi ngang bướng, Xích Hỏa huynh đừng tức giận.”
Chỉ thấy Hách Loan đứng dậy, cười hắc hắc chắn ngang ở giữ hai người, nhìn Liễu Nhược Tuyết, trong mắt tràn đầy tà ác, quan sát Liễu Nhược Tuyết từ trên xuống dưới.
Càng nhìn dáng người có lồi có lõm, khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ, trong lòng càng nóng hừng hực chỉ muốn bắt lấy nàng phát tiết một trận.