Những người khác thấy thế vội vàng mở miệng giữ lại.
Tô Tiểu Bạch nhíu mày không nói lời nào.
“Tiền bối, ngài đã cứu tiểu nữ một mạng, còn cứu vớt hơn trăm vạn bách tính thành Liễu Châu, tiểu nữ muốn báo đáp ơn cứu mạng của người!”
Liễu Nhược Tuyết thấy thế vội vàng nói.
Nàng không muốn phải từ biệt với Tô Tiểu bạch như vậy, vì nàng biết một khi từ biệt nàng sẽ không còn được gặp lại Tô Tiểu Bạch nữa.
Cho nên nàng không hề nghĩ ngợi liền đuổi theo kéo lấy ống tay áo Tô Tiểu Bạch, vẻ mặt khẩn cầu.
Nhưng Tô Tiểu Bạch chỉ thản nhiên quay người, nhíu mày không kiên nhẫn rút tay áo về.
Liễu Nhược Tuyết không ngờ Tô Tiểu Bạch lại lạnh lùng như vậy trực tiếp rút tay áo về, vẻ mặt còn không kiên nhẫn!
Nói sao thì ở thành Liễu Châu nàng cũng được xưng là đệ nhất mỹ nhân.
Từ lúc mở tửu lâu Hoa Anh Thảo, không biết có bao nhiêu người đến tửu lâu Hoa Anh Thảo ăn cơm uống trà chính là để gặp nàng một lần.
Có thể chiếm được niềm vui của nàng.
Nhưng bây giờ, Tô Tiểu Bạch lại không quan tâm, hơn nữa còn lạnh lùng như vậy.
Điều này làm Liễu Nhược Tuyết rất khó chịu và đau lòng.
Liễu Nhược Tuyết cúi đầu, hàm răng trắng noãn cắn môi đỏ, cắn ra một cái dấu răng ở trên đôi môi đỏ tươi.
Thấy Liễu Nhược Tuyết không giữ được Tô Tiểu Bạch, Lý Thành Khiêm lập tức vội lên.
Không hề nghĩ ngợi bịch một tiếng quỳ trên mặt đất.
Chắp tay mong đợi nói: “Xin tiền bối ở lại, cứu vớt mấy triệu bách tính trên dưới thành Liễu Châu.”
“Xin tiền bối ở lại.”
“Xin tiền bối cứu vớt bách tính thành Liễu Châu.”
Những người khác thấy thế không nghĩ nhiều cũng quỳ xuống đất giống như Lý Thành Khiêm.
Trên mặt tất cả mọi người đầy chờ mong.
Đều hy vọng Tô Tiểu Bạch có thể ở lại… Chỉ cần Tô Tiểu Bạch ở lại thành Liễu Châu sẽ được cứu.
Rầm rầm.
Các tướng sĩ duy trì trật tự ở xung quanh còn có những dân chúng kia thấy thế không biết có chuyện khẩn cấp gì.
Cũng thi nhau quỳ trên mặt đất, chắp tay kêu lớn.
“Xin tiền bối cứu mạng chúng ta!”
Tiếng hô hoán vang vọng cả thành Liễu Châu!
Tô Tiểu Bạch nhìn những bách tính chắn ở trước mặt mình nhíu mày.
Tự mình giúp giả làm trời giúp đi.
Để những người dân này yên bình trải qua chiến loạn.
Không biết lúc nào đám yêu quái núi Thiên Sát sẽ tiến công thành Liễu Châu.
Nếu như thành Liễu Châu bị đám yêu quái đánh tan thì bọn họ chắc chắn sẽ chết.
Tất cả mọi người đều phải trải qua thời gian lo lắng đề phòng.
Không biết lúc nào sẽ chết.
Nhưng những người này cũng không sụp đổ, chạy trốn hay đầu hàng.
Vẫn thủ vững trong thành Liễu Châu.
Đây mới chỉ là bách tính bình thường, huống chi mấy cường giả Pháp Tướng Lý Thành Khiêm, bọn họ còn gánh vác vận mệnh thành Liễu Châu.
Sợi dây căng thẳng trong lòng bọn họ ngày càng căng ra.
Bọn họ không hề từ bỏ, gặp được một cơ hội nhỏ đều sẽ cố gắng đi làm.
Tô Tiểu Bạch thích nhất là tinh thần này.
Mọi người nhìn bóng lưng trầm mặc của Tô Tiểu Bạch, trong lòng thấp thỏm.
Chờ đợi, hoảng hốt, giật mình, sợ hãi… Đủ loại cảm xúc đan xen trong lòng.
Vô cùng phức tạp.
Lúc tất cả mọi người đều sợ Tô Tiểu Bạch đi thẳng thì hắn lại đột nhiên quay người lại nhìn về phía đám người Lý Thành Khiêm.
“Đi trước dẫn đường đi.”
Giọng nói lạnh nhạt của Tô Tiểu Bạch truyền vào tai mọi người.
Đám người Lý Thành Khiêm ngây ngốc nhìn Tô Tiểu Bạch.
“Thất thần làm gì, đi trước dẫn đường.”
Tô Tiểu Bạch nhíu mày, thản nhiên nói.
Lần này Lý Thành Khiêm nghe thấy lời nói của Tô Tiểu Bạch lập tức phản ứng lại vội vàng đứng lên vẻ mặt hưng phấn và kích động.
“Tiền bối mời đi bên này!”
Nói xong cũng không để ý những người vẫn đứng đơ tại chỗ, vội vàng đi trước dẫn đường.
Hai người một trước một sau đi về phía trước, một đường đi thẳng đến phủ thành chủ.
Những cường giả Pháp Tướng còn lại cuối cùng cũng phản ứng lại, kích động quơ tay múa chân đi theo.
Liễu Nhược Tuyết nghe vậy ngẩng đầu hai mắt sáng lên nhìn Tô Tiểu Bạch đi ở phía trước, trong lòng vừa vui vẻ vừa khổ sở.
Loại tâm tình phức tạp này trong lúc nhất thời nàng không phân biệt được mình bị làm sao vậy.
Không kịp suy nghĩ nhiều, thấy đám người Tô Tiểu Bạch sắp rời khỏi Liễu Nhược Tuyết vội vàng nhấc đôi chân dài đi theo.
Dưới sự dẫn đường của Lý Thành Khiêm một đoàn người đi tới thư phòng phủ thành chủ.
“Tiền bối, mời ngồi!”
Lý Thành Khiêm chỉ vào chủ tọa trong thư phòng, vẻ mặt tươi cười.
Tô Tiểu Bạch cũng không khách khí, trực tiếp ngồi lên cái ghế kia.
“Nói đi muốn ta làm gì.”
Nghe thấy lời này, vẻ mặt đám người Lý Thành Khiêm lập tức ngưng lại, sau đó đám người liếc nhau, lúc này Lý Thành Khiêm mới cười khổ nhìn Tô Tiểu Bạch.
“Tiền bối, thành Liễu Châu liên tục bị yêu quái núi Thiên Sát tiến công, không biết chết bao nhiêu ngươi, ngay cả phụ thân Liễu Nhược Tuyết cũng chết trong trận chiến với yêu quái núi Thiên Sát trước đó.”
Trong lời nói của Lý Thành Khiêm chứa đầy bi thương.
“Hơn nữa ta đã nhận được tin Yêu Vương núi Thiên Sát Lang Yêu chuẩn bị thống lĩnh 15 vạn yêu quái tiến công thành Liễu Châu.”
“Không cần nghĩ, đến lúc đó nhất định sẽ còn thảm hơn nữa, bốn vị Yêu Vương núi Thiên Sát khác cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
Tô Tiểu Bạch hơi gật đầu ra hiệu Lý Thành Khiêm nói tiếp.
Lúc này Lý Thành Khiêm mới nuốt ngụm nước miến nói tiếp.
“Nếu như yêu quái trên núi Thiên Sát bắt đầu hành động, lấy thực lực bây giờ của thành Liễu Châu không phải là đối thủ của bọn họ, rất có thể sẽ bị yêu quái núi Thiên Sát chiếm lấy.”
“Đến lúc đó bách tính trong thành Liễu Châu đều bị yêu quái ăn sống xé xác, xin tiền bối ra tay cứu bách tính thành Liễu Châu.”
Lý Thành Khiêm chân thành tha thiết, gương mặt chờ đợi.
“Ta sẽ không động thủ với yêu quái núi Thiên Sát.”
Những người khác cũng hướng ánh mắt mong chờ nhìn Tô Tiểu Bạch, mọi người đều hy vọng Tô Tiểu Bạch có thể ra tay diệt trừ nhưng Tô Tiểu Bạch lại lắc đầu.
“Nhưng nếu như yêu quái núi Thiên Sát tiến công thành Liễu Châu ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
Mọi người tâm vừa nhấc lên nháy mắt lại rơi xuống.
Lý Thành Khiêm kích động liên tục gật đầu.
“Tiền bối ngài yên tâm việc diệt trừ yêu quái Thiên Sát đã có cường giả đại quân triều đình với cường giả của tông môn tu hành ra tay.”
“Tại hạ đã cầu viện với triều đình và tông môn tu hành, ngài không cần phải trực tiếp đi tiêu diệt yêu quái núi Thiên Sát, tại hạ chỉ hy vọng lúc yêu quái núi Thiên Sát tiến công thành Liễu Châu ngài có thể ra tay trợ giúp…”
“Không thành vấn đề.”
Tô Tiểu Bạch gật đầu nhẹ, như vậy mình sẽ giảm đi được rất nhiều phiền phức.
Thậm chí nếu như yêu quái núi Thiên Sát không tiến đánh thành Liễu Châu, mình cũng không cần phải làm gì.
Điều này vừa hay phù hợp với tính cách lạnh nhạt của Tô Tiểu Bạch.
Liễu Nhược Tuyết vẫn đứng ở bên cạnh Lý Thành Khiêm, mắt đẹp nháy nháy nhìn Tô Tiểu Bạch.
Vừa rồi Tô Tiểu Bạch lạnh lùng rút tay áo khỏi tay mình, làm nàng rất không thích ứng.
Lúc này thấy đám người nói xong chính sự vội vàng tiến lên.
“Tiền bối tiểu nữ muốn báo đáp ơn cứu mạng của ngài, nếu như có thể về sau đồ ăn của ngài sẽ do Hoa Anh Thảo cung cấp, bảo đảm ngài nhất định sẽ thích.”