Một vị cường giả Pháp Tướng đỉnh phong trong thành Liễu Châu cứ chết đi như vậy…
Hơn nữa còn chết thảm như thế…
Tự hiến tế toàn bộ máu thịt, linh lực và thiên phú của mình.
Vẫn không phải là đối thủ của người nọ…
Điều này làm những người tu hành Kết Đan trong thành Liễu Châu vô cùng khiếp sợ!
Đây chính là đại diện cho một nhóm người cao nhất của Vĩnh quốc.
Nhưng vẫn chết ngay cả một chút gợn sóng cũng không xuất hiện…
Lý Thừa Càn ở trong đám người tu hành, vẻ mặt đầy khiếp sợ, e ngại nhìn qua người đứng ở đó.
Ai có thể ngờ được, người lúc trước hô mưa gọi gió trong thành Liễu Châu, thân là gia chủ đại gia tộc Triệu Hoa bây giờ lại rơi xuống kết cục thê thảm như vậy!
Trong thành Liễu Châu, Triệu Hoa là một nhân vật cực kỳ mạnh, hoàn toàn xứng đáng là người đứng đầu dưới Độ Kiếp.
Có thể nói là người đứng đầu trong thành Liễu Châu ngoài Độ Kiếp.
Một cường địch lớn như thế lại chết đi như vậy…
Rốt cuộc người này là người nào!
Rốt cuộc hắn có cảnh giới gì!
Sao lại cường đại như vậy!
Lý Thành Khiêm nghĩ đi nghĩ lại!
Tên nam tử thần bí này vừa mới đến thành Liễu Châu đã chỉ dẫn hắn tìm được sơ hở Yêu Đấu Trận.
Yêu Đấu Trận này ngay cả thành Liễu Châu… Không, thậm chí là toàn bộ Vĩnh Quốc cũng không có cách giải quyết đại trận.
Nhưng lại bị người thần bí này phá giải dễ như trở bàn tay.
Chẳng lẽ người này chính là yêu quái ẩn thế nhiều năm.
Nhưng rốt cuộc hắn là cảnh giới gì.
Đôi mắt đẹp Liễu Nhược Tuyết tỏa ra sáng lung linh, bất chi bất giác làm người khác phải nghiêng đổ.
Nhưng bây giờ, nữ nhân đẹp nhất thành Liễu Châu đang nhìn chằm chằm Tô Tiểu Bạch.
Trong mắt lóe lên tia sáng, trong đó chứa sùng bái, kính sợ, liếc mắt là nhìn ra được.
Nếu để cho những người ngưỡng mộ Liễu Nhược Tuyết trong thành thấy được cảnh này không biết sẽ thương tâm đến mức nào.
“Cái này… Hắn đã cứu ta… Cứu được tất cả mọi người thành Liễu Châu, còn giết chết gia chủ Pháp Tướng đỉnh phong cực mạnh làm xằng làm bậy.”
“Người này rốt cuộc là ai, sao lại cường đại như vậy…”
Trong lúc bất giác tâm tư Liễu Nhược Tuyết đều đặt trên người Tô Tiểu Bạch, chỉ cảm thấy trên người hắn bao phủ sương mù vô cùng thần bí.
Mà Tô Tiểu Bạch càng thần bí.
Làm cho người ta mê muội như vậy.
Không chỉ có Liễu Nhược Tuyết cảm thấy như vậy, trên người Tô Tiểu Bạch có nhiều bí mật đếm không hết, thần bí như thế.
Cả Lý Thành Khiêm với tất cả cường giả trong thành Liễu Châu đều cho rằng như thế!
Cho dù bọn họ phóng ra thần thức cường đại như thế nào bao phủ Tô Tiểu Bạch muốn tìm tòi nghiên cứu Tô Tiểu Bạch.
Nhưng tìm tòi nghiên cứu thế nào thần thức cũng không thể đột phá tầng sương mù không chỗ nào không có kia.
Càng không thể tìm tòi nghiên cứu Tô Tiểu Bạch rốt cuộc là cảnh giới gì.
Đây là chuyện làm mọi người vô cùng khiếp sợ!
Chưa từng có ai bị tất cả đám người bọn họ tìm tòi nghiên cứu nhưng vẫn có thể không tiết lộ ra cảnh giới của mình!
Đó là điều không thể!
Cho dù là cường giả Độ Kiếp đỉnh phong ở Vĩnh Quốc thì đám người bọn họ vẫn có thể nhìn ra một chút.
Nhưng đây dùng hết mọi thủ đoạn hình như đều không có chút tác dụng gì với Tô Tiểu Bạch.
Tê!
Liên tục vang lên tiếng hít khí lạnh.
Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn Tô Tiểu Bạch, khiếp sợ trong lòng như cơn sóng lớn liên tục cuồn cuộn lên.
“Đúng rồi, hình như ngươi có gì muốn với ta phải không?”
Lúc tất cả mọi người đang trợn mắt há mồm, khiếp sợ nhìn Tô Tiểu Bạch, thì Tô Tiểu Bạch người vẫn biểu hiện thờ ơ lạnh nhạt đột nhiên quay người nhìn Lý Thành Khiêm thản nhiên mở miệng.
Lỳ Thành Khiêm sửng sốt, không ngờ Tô Tiểu Bạch lại nói chuyện với mình, lấy lại tinh thần, cười khổ.
Ban đầu lúc tới đây đúng là Lý Thành Khiêm muốn cầu xin Tô Tiểu Bạch.
Muốn xin Tô Tiểu Bạch tha mạng cho Triệu Hoa.
Dù sao Triệu Hoa cũng là một trong những người có sức chiến đấu cao nhất của thành Liễu Châu.
Bây giờ là thời khắc mấu chốt năm vị Yêu Vương ở núi Thiên Sát muốn tấn công thành Liễu Châu.
Nếu Triệu Hoa chết thì sức chiến đấu cao cấp trong thành Liễu Châu sẽ giảm xuống một bậc.
Dù sao thì thực lực núi Thiên Sát cũng có thể nghiền ép thành Liễu Châu dễ dàng.
Nhưng bây giờ Triệu hoa cũng đã chết trong tay Tô Tiểu Bạch.
Bây giờ cầu xin còn có tác dụng gì?
Chẳng lẽ có thể làm cho Triệu Hoa chết đi sống lại sao?
Lý Thành Khiêm cười khổ sau đó lắc đầu há miệng cuối cùng biến thành một câu: “Tiền bối… Tại hạ… Tại hạ không có gì muốn nói…”
Tô Tiểu Bạch gật đầu cũng không thèm nhìn những người này quay người muốn cất bước rời đi.
“Tiền bối, xin dừng bước!”
“Tiền bối chờ chút…”
Hai tiếng gọi vang lên cùng lúc.
Chỉ thấy Liễu Nhược Tuyết và Lý Thành Khiêm đều là vẻ mặt lo lắng nhìn Tô Tiểu Bạch nói.
Tô Tiểu Bạch dừng bước chân quay người nhìn hai người nghi hoặc.
Liễu Nhược Tuyết và Lý Thành Khiêm liếc nhau, trên gương mặt tinh xảo dâng lên rặng mây hồng màu đỏ động lòng người.
Vội vàng cúi đầu ra hiệu Lý Thành Khiêm nói trước.
Lý Thành Khiêm cũng không khách khí, hắn vô cùng chắc chắn, Tô Tiểu Bạch chính là người mạnh nhất thực lực cao cường có thể cứu vớt thành Liễu Châu.
Nếu như cứ để hắn đi như vậy thì Lý Thành Khiêm biết mình sẽ hối hận cả đời.
Lúc này mới cất bước lên trước, chắp tay nói: “Tiền bối, tại hạ muốn mời ngài đi phủ thành chủ để tại hạ có thể lấy đạo chủ nhà tận tình tiếp đãi!”
“Không cần!”
Tô Tiểu Bạch không hề nghĩ ngợi khoát tay áo thản nhiên nói.
Được Lý Thành Khiêm mời vào phủ thành chủ là mơ ước tha thiết của không biết bao nhiêu người trong thành Liễu Châu.
Nếu như bọn họ được Lý Thành Khiêm mời đi đến phủ thành chủ sợ là bọn họ nằm mơ giữa ban ngày cũng sẽ mỉm cười.
Nhưng bây giờ, vị cường giả thần bí này lại không hề nghĩ ngợi trực tiếp từ chối.
Sao không làm cho mọi người kinh ngạc được!
“Tiền bối…”
Lý Thành Khiêm nghe vậy chỉ cảm thấy miệng khô khốc, thấy Tô Tiểu Bạch muốn cất bước rời đi, không kịp suy nghĩ lập tức vội vàng mở miệng.
“Tiền bối, chuyện Triệu Hoa là hiểu lầm, tất cả mọi người trong thành Liễu Châu đều rất tôn kính ngài, xin ngài đi tới phủ thành chủ để chúng ta mở tiệc chiêu đãi ngài thật tốt!”
Thấy Lý Thành Khiêm hạ thấp mình như vậy hơn nữa còn rất khiêm tốn, không cần nghĩ Tô Tiểu Bạch cũng biết Lý Thành Khiêm chắc chắn có chuyện muốn xin hắn.
“Không cần.”
Tô Tiểu Bạch không thích phiền phức, cho dù là sinh tử của một người hay là sinh tử của tất cả mọi người trong mắt hắn cũng không có một chút khác biệt gì.
Dù sao hắn đã hủy diệt không chỉ một thế giới.
Không biết bao nhiêu người đã chết ở trong tay hắn.
Cho nên bây giờ muốn hắn đi cứu vớt những bách tính thành Liễu Châu này, hắn cũng không có chút hứng thú.
Thấy Tô Tiểu Bạch bình tĩnh cự tuyệt như thế, Lý Thành Khiêm cười khổ, khách khí cũng không tìm được lý do gì để giữ Tô Tiểu Bạch lại.
“Tiền bối, xin ngài nhất định phải ở lại!”
“Tiền bối, chúng ta muốn giải thích rõ ràng chuyện hiểu lầm hôm nay, xin ngài hãy ở lại.”
“Thành Liễu Châu có rất nhiều mỹ thực (thức ăn ngon), mỹ nữ, cho nên xin tiền bối ở lại để chúng ta có thể tiếp đãi thật tốt.”