Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện (Bản Dịch)

Chương 1102 - Chương 1132. Cầu Xin Tha Thứ

Chương 1132. Cầu xin tha thứ
Chương 1132. Cầu xin tha thứ

Tô Tiểu Bạch chỉ thản nhiên nhìn hai người một cái, sắc mặt hai người lập tức thay đổi.

Không cần nghĩ, trước tiên quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

“Tiền bối, tiền bối tha mạng…”

“Xin tiền bối tha mạng, chúng ta có mắt không tròng đắc tội với tiền bối, xin tiền bối tha mạng.”

“Tại hạ cũng không dám nữa, xin ngài tha mạng!”

Hai người hoảng hốt lo sợ, không dám nói những lời khác, chỉ sợ không biết nói sai, chọc giận vị ma đầu giết người không chớp mắt này.

Bị người này làm thịt.

Hai người khóc không ra nước mắt.

Tô Tiểu Bạch cười nhạt, hai người này không có một chút cốt khí, mượn gió bẻ măng, hiếp yếu sợ mạnh, giết hai người bọn họ Tô Tiểu Bạch còn cảm thấy bẩn tay mình.

“Tiền bối, hai người này không phải kẻ đầu sỏ, mặc dù trước đó đắc tội tiền bối nhưng mà xét thấy hai người thành khẩn cầu xin tha thứ, tạm tha cho hai người bọn họ đi.”

“Hơn nữa, còn có thể để cho hai người bọn họ trấn giữ thành Liễu Châu.”

Nghe vậy, hai người Triệu Kiếm đang cầu xin tha thứ lập tức sững sờ, sau khi định thần lại, nhìn Lý Thành Khiêm cảm kích cười nhẹ.

Cho dù như thế nào, vào lúc này Lý Thành Khiêm còn có thể cầu xin tha thứ cho bọn họ, nếu như giữ lại được một mạng này, không bị Tô Tiểu Bạch giết chết, hai người bọn họ cũng phải chịu ơn.

Nhưng mà, Lý Thành Khiêm còn chưa nói hết, giữ lại tính mạng hai người này vừa hay có thể để hai người này tới giúp đỡ thành Liễu Châu.

Mặc dù hai người này không thể đánh tan năm vị Yêu Vương núi Thiên Sát, ít nhất có thể chia sẻ áp lực cho Tô Tiểu Bạch.

Hơn nữa, nếu như hai người này chết như vậy Tô Tiểu Bạch sẽ cùng lúc đắc tội với Cuồng Sa Môn, Thiên Kiếm Môn và Hỏa Vân Tông.

Mặc dù Tô Tiểu Bạch cũng không sợ ba tông môn này nhưng mà ít đi chút thù hận cũng tốt.

Tô Tiểu Bạch gật đầu, khoát tay nói: “Vậy cứ làm như lời ngươi nói đi.” Nói xong Tô Tiểu Bạch không thèm để ý hai người này mà quay người đi thắng ra bên ngoài thư phòng.

Nghe vậy, Triệu Kiếm và Xích Hỏa cùng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng dâng lên một sự may mắn sống sót sau tai nạn.

“Đa tạ Lý thành chủ mở miệng cầu xin giúp…”

Triệu Kiếm và Xích Hỏa cảm kích nhìn Lý Thành Khiêm chắp tay nói.

Lý Thành Khiêm nở nụ cười nhẹ, khoát tay: “Vẫn xin hai vị lúc năm vị Yêu Vương núi Thiên Sát tấn công có thể chống lại yêu binh xâm lấn.”

“Đương nhiên rồi, Lý thành chủ yên tâm.”

“Chúng ta tới đây là để chống lại năm Đại Yêu Vương núi Thiên Sát, chuyện này đương nhiên không thể đổ cho người khác.”

Hai người không dám nhiều lời vội vàng gật đầu.

Liễu Nhược Tuyết nhìn bóng lưng của Tô Tiểu Bạch đi xa, hơi mím môi, trong lòng bất đắc dĩ.

Vẻ mặt muốn đuổi theo nhưng mặt khác lại sợ Tô Tiểu Bạch lạnh nhạt.

Nhất thời không biết nên làm sao mới tốt.

Vào lúc nàng đang do dự, Lý Thành Khiêm lại cười đi tới.

“Dũng cảm lên, đừng sợ thất bại, cơ hội đến phải biết túm chặt lấy, nếu không chờ hắn rời khỏi đây, đi ra thế giới rộng lớn hơn con sẽ hối hận, lúc đó chuyện muốn làm cũng không làm được.”

Nghe thấy lời nói của Lý Thành Khiêm, đôi mắt Liễu Nhược Tuyết sáng lên.

“Đúng vậy, bây giờ mình không làm gì, tự mình phủ định, tại sao không thử một lần, thử bước ra một bước, nói không chừng sẽ thành công!”

“Cho dù thất bại, mình cũng sẽ không hối hận!”

Nghĩ tới đây Liễu Nhược Tuyết gật đầu liên tục.

“Cảm ơn Lý thúc thúc!”

“Không cần cảm ơn, mau đi đi!”

Lý Thành Khiêm thấy Liễu Nhược Tuyết suy nghĩ thông suốt, nhếch miệng cười khẽ.

Liễu Nhược Tuyết cũng không nhiều lời bước nhanh rời khỏi phủ thành chủ đi thẳng đến tửu lâu Hoa Anh Thảo.

Đi tới tửu lâu Liễu Nhược Tuyết lập tức phân phó tiểu nhị mang hai món ăn chiêu bài ra!

Trong tửu lâu Hoa Anh Thảo, bốn vị đầu bếp đều là đầu bếp tốt nhất được Liễu Nhược Tuyết tuyển chọn từ các nơi về, mỗi người đều có sở trường nấu thức ăn ngon khác nhau.

Tiểu nhị nghe vậy mặc dù hiếu kỳ sao hôm nay lão bản nương lại muốn ăn món ăn chiêu bài nhưng vẫn gật đầu lia lịa, quay người rời đi.

Làm hai món ăn chiêu bài này một là vì cảnh giới thực lực của Tô Tiểu Bạch cũng không có yêu cầu quá cao đối với thức ăn.

Thứ hai là bởi vì, hai món ăn này là vừa hay không nhiều không ít.

Thứ ba là nếu như làm hết các món chiêu bài trong một lần thì sau này sao có thể mượn cơ hội này để tới gần Tô Tiểu Bạch đây?

Mặc dù không biết vì sao mình lại mê muội với Tô Tiểu Bạch như vậy nhưng Liễu Nhược Tuyết cũng không quan tâm được nhiều như vậy.

Bây giờ trái tim của nàng đều đặt ở trên người Tô Tiểu Bạch.

Không lâu sau, tiểu nhị cầm một hộp thức ăn đi ra.

Hộp cơm bằng gỗ, chia làm ba tầng, trong đó hai tầng phía dưới để món ăn chiêu bài, tùng thử quế ngư* và canh thịt cua dương xỉ.

*món cá được bài trí như một con sóc

Tầng trên cùng là cơm hương đạo hoa.

Liễu Nhược Tuyết rất hài lòng, xách theo hộp cơm quay người đi đến phủ thành chủ.

Túm một người làm hỏi mới biết Tô Tiểu Bạch đi hậu hoa viên.

Không chút suy nghĩ, Liễu Nhược Tuyết vẻ mặt tươi cười đi thẳng đến hoa viên.

Hoa viên phủ thành chủ rất lớn, không, ngoài những vườn hoa cỏ còn có một cái hồ nhỏ.

Mà trung tâm hồ là một cái đình. Lúc này Tô Tiểu Bạch đang ngồi trong đình, nhìn mấy trăm con các chép ngũ sắc chụm đầu lại.

Trong tay cầm một ít đồ cho cá ăn, tùy ý thả vào giữa hồ, làm những con các chép tranh giành thức ăn.

Liễu Nhược Tuyết vừa đi vào hoa viên đã nhìn thấy Tô Tiểu Bạch đang cho cá ăn.

Tô Tiểu Bạch lạnh nhạt xuất trần, đứng sững ở trong đình, dưới chân là một cái hồ trong suốt, trong hồ lại có mấy trăm con cá ngũ sắc đang tụ tập dưới chân hắn.

Thấy cảnh này hai mắt Liễu Nhược Tuyết sáng lên.

Ngơ ngác nhìn một lát, Liễu Nhược Tuyết mới hồi phục lại tinh thần, lập tức thẹn thùng cúi đầu, hàm răng trắng noãn cắn môi đỏ, cảm thấy vô cùng thẹn thùng.

Nhưng vẫn lấy hết dũng khí cất bước về phía đình nhỏ.

“Tiền bối Tô Tiểu Bạch…”

Liễu Nhược Tuyết dừng ở ngoài đình nhìn bóng lưng Tô Tiểu Bạch, há to miệng nhẹ giọng nói.

Giọng nói trong trẻo như hoàng oanh vang lên, dễ nghe êm tai như tiếng sóng dây đàn, làm người ta có thiện cảm.

Người ta luôn để ý đến những thứ đẹp.

Tô Tiểu Bạch cũng không ngoại lệ, nghe giọng nói dễ nghe này, hắn tiện tay ném thức ăn cho cá ở trong tay vào giữa hồ.

“Liễu Như Tuyết cô nương, sao ngươi lại tới đây?”

Liễu Nhược Tuyết nghe thấy lời Tô Tiểu Bạch trong lòng vui mừng, ít nhất lần này Tô Tiểu Bạch cũng chịu nói chuyện với mình hơn nữa thái độ cũng rất ôn hòa.

Không giống như lần trước, vẻ mặt lạnh nhạt.

Đây chính là một tiến bộ lớn!

Liễu Nhược Tuyết thở hắt ra, vội vàng nói: “Lần trước ta từng đáp ứng tiền bối sẽ để tiền bối nếm thử thức ăn ngon của Hoa Anh Thảo, cái này vừa mới làm xong, để ta lấy ra cho tiền bối thưởng thức.”

Nói xong Liễu Nhược Tuyết đặt hộp thức ăn ở trên chiếc bàn đá nhỏ ở trong đình, không đợi Tô Tiểu Bạch nói đã mở hộp cơm ra.

Vừa mở ra đã có một mùi hương thơm ngon bay ra.

Hết chương 1132.
Bình Luận (0)
Comment