Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện (Bản Dịch)

Chương 1113 - Chương 1143. Ăn Quả Đắng Yêu Vương

Chương 1143. Ăn quả đắng Yêu Vương
Chương 1143. Ăn quả đắng Yêu Vương

Nghe vậy Liễu Nhược Tuyết càng liên tục gật đầu, nàng tín nhiệm ân nhân cứu mạng nhất , Tô Tiểu Bạch đại ca đã nói như vậy.

Nàng còn có lý do gì để không tin?

Chỉ là khi nhìn đến Bạch Hổ cực lớn sau lưng Tô Tiểu Bạch kia, hai mắt Liễu Nhược Tuyết sáng lên.

“Một con mèo thật là lớn nha......”

Lời này vừa ra, lập tức làm cho tất cả mọi người vì đó cười ngất.

Mèo to?

Đó là lão hổ a!

Hơn nữa còn là tuyệt thế yêu quái Độ Kiếp cảnh giới !

Ở trong mắt những người này, nếu như không có Tô Tiểu Bạch ở đây trấn áp, e rằng một khi lão hổ nổi điên, tất cả mọi người đều sẽ bị con cọp này ăn!

Bọn người Lý Thành Khiêm nghe vậy sắc mặt đại biến.

Vội vàng hướng về lão hổ kia chắp tay nói: “Hổ đại vương bớt giận, cháu gái này của ta có chút đơn thuần, nàng chỉ là nói đùa, ngài tuyệt đối đừng để trong lòng!”

Những người khác lại càng liên tục gật đầu, chỉ sợ con hổ này đột nhiên bạo tẩu, giận dữ làm thịt toàn bộ bọn hắn.

Không chỉ có những người này đối với lời nói của Liễu Nhược Tuyết cười ngất, ngay cả bản thân lão hổ cũng là khóe miệng co quắp một trận.

Nếu đặt ở tình huống bình thường, có người dám nói hắn là một con mèo to dễ nhìn, e rằng hắn đã một ngụm nuốt gọn người đó.

Nhưng bây giờ hắn đã trở thành tọa kỵ của Tô Tiểu Bạch, nếu như không có Tô Tiểu Bạch ra lệnh, hắn căn bản không dám động thủ.

Tuyệt đối không nên quên cái mạng nhỏ của hắn còn đang nằm trong tay Tô Tiểu Bạch.

Rống!

Nhưng mà tôn nghiêm của Hổ Yêu không thể bị giẫm đạp, nó nổi giận gầm lên một tiếng, muốn để cho tiểu cô nương này mở mang kiến thức sự lợi hại của con mèo to này một chút!

Tiếng rống giận dữ vang lên, một cơn gió lớn trong nháy mắt nổi lên, đẩy mọi người lùi lại hai, ba bước.

“Ha ha, mèo to, ta còn là lần thứ nhất nghe được có người gọi lão đại là mèo to, chết cười ta, ha ha!”

Kim Sí Đại Bằng ở một bên sững sốt một lát , sau đó lập tức giương nanh múa vuốt cười ha hả. “Ngậm miệng!”

Trong miệng Lão hổ phát ra âm thanh rống giận trầm thấp, đã có chút nổi giận.

Kim Sí Đại Bằng thấy thế liền che miệng, nhỏ giọng nở nụ cười .

Bọn người Lý Thành Khiêm thấy lão hổ cũng không bạo tẩu, biết là vì có Tô Tiểu Bạch ở đây, lập tức nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng mà Liễu Nhược Tuyết căn bản không sợ, bởi vì nàng biết có Tô Tiểu Bạch ở đây, hai tên yêu quái này căn bản không thể đả thương người!

Cho nên nàng hưng phấn tiến tới bên cạnh Tô Tiểu Bạch , hai tay tóm lấy cánh tay Tô Tiểu Bạch lay động, con ngươi sáng ngời nhấp nháy, vẻ mặt mong chờ đến cực điểm nhìn Tô Tiểu Bạch.

“Tô Tiểu Bạch ca ca này, ngươi để ta sờ con cọp này một chút được không, hắn thật là đáng yêu!”

Tô Tiểu Bạch còn chưa lên tiếng, trên đầu đám người Lý Thành Khiêm lập tức xuất hiện một mảng mồ hôi lạnh.

Đáng yêu?

Tiểu tổ tông của ta a, như vậy còn kêu khả ái?

Ngươi chưa từng thấy bộ dáng con cọp này một ngụm nuốt hơn vạn người, giết người như ngóe sao!

Trên trán Lão hổ lại càng xuất hiện một mảnh hắc tuyến!

Đây chính là hùng hài tử sao!

Cũng quá đáng giận!

Làm sao mình lại để cho nàng cảm thấy đáng yêu?

Đột nhiên lần thứ nhất lão hổ cảm thấy bộ lông trắng như tuyết này cũng không phải là chuyện gì tốt.

Một khi để cho tiểu cô nương này sờ một cái, uy danh ngàn năm của mình sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát!

Suy nghĩ một lát, lão hổ vội vàng ngẩng đầu, nhìn qua Tô Tiểu Bạch, mong Tô Tiểu Bạch tuyệt đối không nên để cho tiểu cô nương này sờ!

“Ngươi đã cảm thấy đáng yêu, vậy thì sờ một cái xem sao.”

Nhưng mà lời của Tô Tiểu Bạch lại làm cho lão hổ cảm thấy giống như ăn phải một con ruồi, hắn cắn răng nổi giận gầm lên một tiếng, phát tiết lửa giận trong lòng.

Nhưng sau một khắc, ánh mắt lạnh nhạt của Tô Tiểu Bạch đã quét tới._

Ánh mắt lạnh nhạt không có bất kỳ tâm tình gì, nhưng lại làm cho trong lòng Hổ Yêu nhảy lên, chỉ có thể bất đắc dĩ ủy khuất cúi đầu, trơ mắt nhìn nhìn Liễu Nhược Tuyết xông tới hưng phấn không thôi .

Liễu Nhược Tuyết được Tô Tiểu Bạch cho phép, lập tức hưng phấn nhảy dựng lên, hai mắt sáng lên tiến tới bên cạnh lão hổ .

Một tay đã đặt trên đầu lão hổ.

“Thật mềm mại a, nếu như ta cũng có bộ da tốt như thế, ta nhất định lấy xuống làm áo khoác da hổ, mặc lên người nhất định cực kỳ dễ nhìn!”

Liễu Nhược Tuyết một bên vuốt lông Hổ Yêu, một bên than thở, trong giọng nói tràn đầy sự hâm mộ.

“Da yêu quái độ kiếp ...... lấy làm áo khoác...... Đây cũng quá xa xỉ......”

“Quả nhiên là nữ nhân a, nếu như ta có bộ da này, ta chắc chắn sẽ làm một bộ áo bào có lực phòng ngự kinh người!”

“Đúng vậy, pháp bảo mới là quan trọng nhất nhất, cái gì mà dễ nhìn, hoàn toàn không cần!”

Những người khác nghe vậy vội vàng mở miệng hưởng ứng.

Điều này khiến lão hổ càng khổ tâm.

Đường đường một yêu quái cảnh giới Độ Kiếp, tồn tại vô địch, cư nhiên bị những người này sờ lông, liên tục bình luận.

Nếu việc này truyền đi, như vậy tất cả uy phong của hắn đều đi quét sân!

Kim Sí Đại Bằng ở một bên nhìn lại vẻ mặt tươi cười, kích động không thôi.

Trước đó trên núi Thiên Sát, lão hổ đều là người cực kỳ mạnh mẽ, ai dám không nghe lời hắn nói sẽ bị đánh một trận tơi bời.

Bây giờ có thể nhìn thấy hắn ăn quả đắng như vậy cũng là một chuyện cực kỳ tốt!

Nhưng Kim Sí Đại Bằng không vui vẻ được bao lâu đã nghe thấy âm thanh ma đầu đột nhiên vang lên.

“A, con chim nhỏ kim quang chói mắt bên cạnh này nhìn cũng rất đẹp......”. Liễu Nhược Tuyết sờ lấy Bạch Hổ, ánh mắt lướt qua thân Kim Sí Đại Bằng, ánh mắt sáng ngời nói.

Bạch Hổ đang ủy khuất không thôi đột nhiên sững sờ, sau đó trong nháy mắt đã lấy lại tinh thần.- “Sờ! Sờ hắn thật tốt!”

Lão hổ nghiến răng nghiến lợi, vừa rồi Kim Sí Đại Bằng kia còn cười hắn, cười trên nỗi đau của người khác, bây giờ thấy ánh mắt nữ nhân này đặt trên thân Kim Sí Đại Bằng, hắn làm sao có thể bỏ qua cơ hôi báo thù tốt như vậy?

Kim Sí Đại Bằng nghe vậy sợ hết hồn, không cần suy nghĩ đã vỗ cánh muốn trốn khỏi nơi đây.

“Lão tứ, ta xem ngươi chạy chỗ nào!”

Hổ Yêu còn đang bị Liễu Nhược Tuyết vuốt ve nhúm lông trắng như tuyết trên đầu thấy thế, lúc này liền nổi giận gầm lên một tiếng, đằng không bay lên lên, trực tiếp xuất hiện trên đỉnh đầu Kim Sí Đại Bằng.

Một chưởng vỗ xuống, trực tiếp đánh Kim Sí Đại Bằng xuống đất.

“Không phải chứ đại ca, ngươi tha ta đi, để cho một tiểu cô nương sờ cánh như vậy , truyền ra ngoài ta con chim này còn mặt mũi hay không!”

Kim Sí Đại Bằng rơi trên mặt đất, nhìn Liễu Nhược Tuyết vẻ mặt tươi cười cùng với hiếu kỳ đi đến, lập tức mặt mày ủ rũ kêu to.

Hắn cũng không dám làm tổn thương Liễu Nhược Tuyết, còn có Hổ Yêu đang nhìn chằm chằm, chuyện này khiến hắn vô cùng khó chịu.

“Hừ! Vừa rồi còn đang cười trên nỗi đau của người khác, bây giờ báo ứng tới nhanh như vậy, ta có thể để ngươi chạy? Không được, nhất định phải để cho vị tiểu cô nương này sờ cánh của ngươi!”

Hổ Yêu nghe vậy, vênh vang đắc ý ngửa đầu kêu lên, thậm chí đã quên đi vừa rồi hắn mới trốn khỏi ma chưởng của Liễu Nhược Tuyết.

Liễu Nhược Tuyết thấy Tô Tiểu Bạch cũng không cự tuyệt, lập tức cảm thấy hứng thú, có thể chơi đùa cùng yêu quái độ kiếp là chuyện mà trước kia nàng nghĩ cũng không dám nghĩ, sao có thể buông tha cơ hội tốt như vậy!

Nàng trực tiếp tiến lên hai bước, tới bên cạnh Kim Sí Đại Bằng Điểu , duỗi ra ngón tay trắng noãn như, nắm lấy một cánh của Kim Sí Đại Bằng.

“Oa, chiếc cánh này thật rắn chắc!” _

Hết chương 1143.
Bình Luận (0)
Comment