Vốn tưởng rằng cùng lắm chỉ là Độ Kiếp trung kỳ nhưng giờ Tô Tiểu Bạch bày ra thực lực lại vượt xa Độ Kiếp trung kỳ!
Trình Bộ Phàm cũng không ngờ tới, rốt cuộc Tô Tiểu Bạch là cảnh giới thực lực gì?
Nhìn bóng Tô Tiểu Bạch rời đi, ánh mắt Trình Bộ Phàm lập lòe giống như đang trầm ngâm điều gì đó.
Tô Tiểu Bạch cất bước đi, Liễu Nhược Tuyết vội vàng đuổi theo.
“Tiểu Bạch ca ca, đều tại ta, nếu như ta không tới Vô Ưu Cốc thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy…”
Liễu Nhược Tuyết cúi đầu, vẻ mặt áy náy nói.
Tô Tiểu Bạch không thích phiền phức, điểm này Liễu Nhược Tuyết hiểu rất rõ.
Mà cũng do nàng mới sinh ra nhiều phiền phức như vậy, Liễu Nhược Tuyết chỉ sợ mình làm cho Tô Tiểu Bạch tức giận.
“Không trách ngươi, luôn có một số người không có mắt muốn kiếm chuyện.”
Thấy Liễu Nhược Tuyết bộ dạng sắp khóc, Tô Tiểu Bạch cười an ủi.
“Huống chi, đây cũng không phải do ngươi cố ý trêu trọc phiền phức, người sống một đời chắc chắn phải có phiền phức tìm tới cửa, không thể tránh khỏi.”
“Tiểu Bạch ca ca, huynh thật tốt…”
Liễu Nhược Tuyết nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt đẹp khẽ đảo nhìn Tô Tiểu Bạch.
“Đi thôi, trở về ngươi vừa hay có thể bắt đầu tu luyện quyển Chí Cực Diệt Thần Kiếm.”
Tô Tiểu Bạch điểm điểm đầu nói.
Liễu Nhược Tuyết liên tục gật đầu sau đó có hơi lo lắng: “Nếu Nhược Tuyết không hiểu nội dung bên trong quyển Chí Cực Diệt Thần Kiếm có thể đi thỉnh giáo Tiểu Bạch ca ca không?”
“Đương nhiên có thể.”
Tô Tiểu Bạch nghe vậy, cười gật đầu nói: “Công pháp đều đã truyền thụ cho ngươi thì có gì không thể hỏi?”
“Vật thì tốt quá!”
Liễu Nhược Tuyết mặt lập tức tươi cười, hưng phấn nhảy dựng lên kích động tiến lên hôn một cái lên mặt Tô Tiểu Bạch. Sau đó nàng ngây người, trên gương mặt trắng noãn xinh đẹp lập tức hiện lên rặng mây đỏ động lòng người.
Liễu Nhược Tuyết cúi đầu vô cùng thẹn thùng không biết mình bị sao vậy, lại dám hôn Tô Tiểu Bạch…
“Kia, vậy Tiểu Bạch ca ca ta đi về tu luyện trước…” Không đợi Tô Tiểu Bạch nói chuyện, Liễu Nhược Tuyết đã vô cùng thẹn thùng vội vàng cất bước nhún nhảy một cái rời đi.
Nhìn Liễu Nhược Tuyết vui vẻ thỏa mãn Tô Tiểu Bạch cười lắc đầu.
Cũng quay người trở về.
Nhưng mà hai người vừa rời đi không lâu thì tất cả mọi người trên dưới Thiên Kiếm Môn đều biết chuyện trong Vô Ưu Cốc có một nam tử thần bí, một kiếm đánh bại Ngô Tứ Hải.
Hơn nữa, nam tử thần bí này còn có quan hệ không nhỏ với Liễu Nhược Tuyết đệ tử của chưởng môn.
Lần này đám đệ tử nghị luận càng hưng phấn hơn.
Tin tức Ngô Tứ Hải bị thương nặng cũng truyền đến trong tai các trưởng lão trong tông môn.
Rất nhiều trưởng lão khiếp sợ đến muốn xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Lúc này Ngô Tứ Hải đã nuốt rất nhiều đan dược chữa thương, lại cộng thêm Trình Bộ Phàm ở bên cạnh hỗ trợ, thương thế đã được trấn áp xuống.
Chỉ cần điều dưỡng thật tốt, vết thương sẽ khôi phục lại.
Nhìn vài tên trưởng lão vây quanh trong đó còn có cả Triệu Kiếm, sắc mặt Ngô Tứ Hải rất khó coi.
Miệng há ra vẫn không thể kể lại chuyện đã xảy ra.
Làm cho những trưởng lão này không nhịn được thúc giục.
“Ta nói ngươi có được hay không, không phải chỉ là trọng thương thôi sao, có gì mà không thể nói.”
“Đúng vậy, mau nói đi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.”
“Chơi liều cái gì, ta nhớ là Ngô Tứ Hải ngươi không phải là loại người có tính cách chơi liều này mà.”
Đám người mồm năm miệng mười thúc giục làm cho sắc mặt Ngô Tứ Hải càng khó coi hơn.
“Là… Là Vô Ưu Cốc, Triệu Kiếm mời Tô Tiểu Bạch về tông môn làm khách, bị Tần Tiêu với các đệ tử hiểu lầm là tặc nhân lẻn vào tông môn, hai bên động thủ.”
Ngô Tứ Hải cắn răng lên tiếng.
“Sau đó Tần Tiêu trọng thương, ta đuổi tới trút giận cho Tần Tiêu nên đã động thủ với Tô Tiểu Bạch…”
“Nói như vậy ngươi bị Tô Tiểu Bạch đả thương nặng! Thú vị, ngay cả ngươi cũng không phải đối thủ của người nọ.”
Trong đó có một tráng hán râu quai nón, râu tóc đều là màu đỏ, vẻ mặt khiếp sợ kêu lên.
“Vậy Tần Tiêu… Ta nhớ hình như là thế tử Kim Dương Vương của Vĩnh Quốc phải không?”
Ngô Tứ Hải gật đầu, cười khổ: “Nếu như không phải bởi vì hắn là thế tử Kim Dương Vương hơn nữa Kim Dương Vương còn nhờ ta chiếu cố hắn thì sao ta có thể tùy tiện ra tay…”
“Chỉ một kiếm, ngay cả một kiếm ta cũng không ngăn được…”
Nói câu cuối, vẻ mặt Ngô Tứ Hải chán nản.
“Cái gì! Lão Ngô ngay cả một kiếm ngươi cũng không đỡ được sao?”
“Chuyện này không thể nào! Chỉ một kiếm đã làm ngươi trọng thương?”
“Tê!”
Đám người hít khí lạnh vô cùng khiếp sợ.
“Ta đã nói với các ngươi, một mình Tô Tiểu Bạch trấn áp năm tên Yêu Vương Độ Kiếp, hơn nữa còn thu phục được hồ yêu, Kim Sí Đại Bằng làm vật cưỡi… Ai bảo các ngươi lại không tin chứ?”
Nhìn đám người bộ dạng khiếp sợ Triệu Kiếm lắc đầu thở dài.
Đám người nghe vậy á khẩu không trả lời được.
Triệu Kiếm nói bọn họ tin nhưng nghe với tận mắt nhìn thấy là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Bọn họ cũng sẽ có suy đoán khác.
Ví dụ như đám người Triệu Kiếm làm năm Đại Yêu Vương bị trọng thương sau đó Tô Tiểu Bạch mới đi lên kiếm chỗ tốt…
Nhưng xem ra Tô Tiểu Bạch là có thực lực này thật.
Hơn nữa thực lực còn vượt ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.
“Có một người thực lực xuất sắc như thế trấn giữ Thiên Kiếm Môn lúc tổ chức đại lễ bái sư, cũng là một chuyện tốt.”
Trình Bộ Phàm cười khổ, nhìn đám người khiếp sợ mở miệng an ủi.
“Cũng chỉ có thể nghĩ như vậy…”
…
Trong mấy ngày kế tiếp, Liễu Nhược Tuyết yên lặng bế quan tu luyện, làm từng bước dựa theo công pháp ghi lại trên quyển Chí Cực Diệt Thần Kiếm, phát động công kích hướng về cảnh giới Phân Thần.
Sau khi bế quan kết thúc, Liễu Nhược Tuyết sẽ trực tiếp đi tìm Tô Tiểu Bạch, báo lại tình hình bế quan tu luyện cũng nhân tiện thỉnh giáo hắn về vấn đề tu luyện.
Thường thường chỉ một câu nói đơn giản của Tô Tiểu Bạch đã giúp Liễu Nhược Tuyết hiểu ra nghi hoặc.
Làm cho Liễu Nhược Tuyết vô cùng sùng bái, ở trong lòng nàng bóng dáng Tô Tiểu Bạch càng ngày càng vĩ đại.
Cứ như vậy cuối cùng cũng tới lúc đại hội bái sư của Thiên Kiếm Môn được triển khai.
Từ sáng sớm đã có các tông môn tu luyện khác đến từ Vĩnh Quốc tới bái phỏng.
Triệu Kiếm với trưởng lão tên là Trương Hỏa đang ở lối vào tông môn nghênh đón.
Nhiều người của tông môn khác đến làm trên núi rất náo nhiệt.
Đã chuẩn bị chỗ ở cho những khách nhân này từ trước, để các tông môn phản diện ở đỉnh núi bên cạnh, chỗ đó có rất nhiều đại điện để trống.
Bây giờ xem như bố trí cho những vị khách này đến thăm gian phòng.
Trong đại điện Thiên Kiếm Môn.
“Chư vị sư đệ, đây là thời gian đặc biệt, nhất định phải canh giữ tông môn cẩn thận, không để những người ý đồ xấu có cơ hội quấy rối.”
Trình Bộ Phàm sắc mặt nghiêm túc nhìn chúng nhân trong đại điện.
“Chưởng môn yên tâm, bọn ta sẽ đề phòng ngày đêm, chắc chắn sẽ không buông lỏng dù chỉ một chút.”
“Những khách quý kia đều đã được an trí ở trong đại diện bên trái, hơn nữa có hai vị trưởng lão trông coi nhất định sẽ không có vấn đề!”
“Phải thêm đệ tử Thiên Kiếm Môn cùng phòng vệ!”
Đám người mồm năm miệng mười nói.