Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện (Bản Dịch)

Chương 1123 - Chương 1153. Chưởng Môn Thay Hắn Cầu Tình

Chương 1153. Chưởng môn thay hắn cầu tình
Chương 1153. Chưởng môn thay hắn cầu tình

Kiếm quang phóng lên trời sau khi chém vào Ngô Tứ Hải dưới tầm mắt của mọi người tỏa ra hào quang rực rỡ.

Trong nháy mắt đã bộc phát ra hào quang sáng chói, tia sáng hừng hực giống như kiếm quang đang thiêu đốt năng lượng cuối cùng!

Trong tiếng kinh hô hít khí lạnh của mọi người kiếm qung chém thẳng tới Ngô Tứ Hải.

Tiếng xé gió gào thét như sấm nổ vang lên trong tai tất cả mọi người.

Trình Bộ Phàm vẫn luôn đứng ở phía xa quan sát hai người chiến đầu, nhìn thấy cảnh này lập tức thay đổi sắc mặt.

“Chuyện này sao có thể! Trường Phong Lạc Nhật kiếm lại bị phá dễ dàng như vậy!”

“Tê! Mau ngăn người kia lại nếu không Ngô Tứ Hải sẽ chết dưới một kiếm này!”

“Cẩn thận, Ngô Tứ Hải mau tránh ra!”

Đám người hô to, Ngô Tứ Hải sắc mặt tái nhợt, hai mắt trợn trừng, ngu ngơ đứng tại chỗ, nhìn kiếm quang đang đánh tới giống như quên né tránh.

Không phải hắn không muốn né tránh mà chủ yếu là một kiếm quang này mang cho hắn cảm giác áp bách quá mạnh.

Thậm chí, Ngô Tứ Hải phát hiện mình bị đạo kiếm quang này khóa chặt, chỉ cần hắn cử động thì sẽ bị nó trực tiếp xuyên thủng giết chết!

Cho nên hắn không dám động!

“Đạo hữu dừng tay, xin tha cho Ngô Tứ Hải một mạng!”

Không kịp ngăn cản đạo kiếm quang kia, Trình Bộ Phàm sắc mặt khó coi, đột nhiên xoay người hét lớn với Tô Tiểu Bạch.

“Ngô Tứ Hải tội không đáng chết, xin đạo hữu dừng tay tha cho hắn một mạng, ta sẽ bảo Ngô Tứ Hải tạ lỗi với đạo hữu ở trước mặt mọi người!”’

Trình Bộ Phàm kích động đến mức tim cũng sắp nhảy lên cổ rồi, nhưng Tô Tiểu Bạch lại không thèm để ý đến hắn, chỉ đứng tại chỗ vẻ mặt vân đạm phong khinh.

Một giây sau, đạo kiếm quang kia phóng lên trời dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người đâm vào trong lồng ngực Ngô Tứ Hải.

Phanh!

Một tiếng nổ kịch liệt vang lên.

Ngô Tứ Hải cảm thấy kiếm quang trước mặt chớp mắt hóa thành một tòa núi cực lớn va vào người hắn.

Ngô Tứ Hải không thể chống đỡ được loại va chạm kinh khủng này, bị cỗ lực kinh khủng này đập mạnh đánh bay ra ngoài.

Trên không trung bay ngược ra ngoài vài vòng mới rơi xuống mặt đất.

Đập mặt đất thành một cái hố sâu!

Tro bụi đầy trời, đám người Trình Bộ Phàm thấy cảnh này không khỏi nuốt từng ngụm nước miến, sau đó mới bước nhanh về phía trước vây quanh cái hố sâu kia, căng thẳng nhìn xuống.

Giống như đang tìm dấu vết Ngô Tứ Hải.

“Tê… Một kiếm… Chỉ một kiếm! Chỉ một kiếm đã đánh tan trưởng lão Ngô Tứ Hải cảnh giới Độ Kiếp.”

“Đây cũng quá cường đại, cũng chỉ có chưởng môn mới có thể đánh bại được được trưởng lão.”

“Qúa cường đại, người này rốt cuộc là ai, bây giờ hắn là cảnh giới gì.”

Đám người khiếp sợ liên tục vang lên tiếng nghị luận, tất cả mọi người đều hoảng sợ e ngại nhìn Tô Tiểu Bạch.

Ngay cả Tần Tiêu cũng trợn trừng hai mắt nhìn bóng dáng lạnh nhạt của Tô Tiểu Bạch, đột nhiên trong lòng vô cùng hối hận.

“Đây là… Mình đã chọc phải hạng người gì đây!”

Phốc phốc.

Phun ra một ngụm máu tươi, tro bụi tản đi Ngô Tứ Hải giẫy giụa đứng dậy, đưa tay lên lau máu tươi trên khóe miệng, nhưng sắc mặt vẫn rất tái nhợt.

“Ngô Tứ Hải trưởng lão ngươi sao rồi?”

Trình Bộ Phàm thấy Ngô Tứ Hải giẫy giụa lên vội vàng ân cần hỏi han.

Bây giờ cũng không còn bao lâu nữa là đến đại lễ bái sư, đến lúc đó trong đại lễ bái sư những trưởng lão này đều phải ra mặt.

Cường giả Độ Kiếp chính là mặt mũi của một tông môn còn tượng trưng cho một tông môn.

Lúc này mỗi một cường giả Độ Kiếp đều vô cùng trân quý, cũng là thể hiện thực lực cường đại của tông môn với bên ngoài.

Nếu như Ngô Tứ Hải bị thương nặng hay là chết ở đây thì không thể tham dự đại lễ cử hành bái sư của tông môn.

Đến lúc đó thế lực tông môn sẽ bị hạ thấp một mảng lớn!

“Không sao… Phốc phốc…”

Ngô Tứ Hải cắn răng chịu đựng từ ngực truyền đến cảm giác đau đớn kịch liêt, trên mặt đỏ lên nhưng vẫn phun ra một ngụm máu tươi uể oải ngã xuống.

Cũng không chịu nổi.

“Ngô trưởng lão!”

Tần Tiêu ở bên cạnh thấy thế cũng biến sắc nghẹn ngào gào lên.

Lần này là muốn để Ngô Tứ Hải làm chỗ dựa cho hắn.

Nhưng ai mà ngờ được Ngô Tứ Hải trưởng lão cảnh giới Độ Kiếp lại không phải đối thủ của người nọ…

Bây giờ, mặt mình đã hoàn toàn mất hết.

Hơn nữa còn mất hết mặt mũi ở trước mặt tất cả đệ tử…

Hai mắt Tần Tiêu đỏ ngầu.

Trình Bộ Phàm kiểm tra một lát sau đó thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù Ngô Tứ Hải bị thương nặng nhưng cũng không bị thương chỗ trọng yếu, xem ra Tô Tiểu Bạch cũng không hạ sát chiêu vẫn còn nương tay.

Nếu không một kiếm trước đó đã trực tiếp xuyên thủng lấy cái mạng nhỏ này của hắn.

“Mấy người các ngươi mau nâng Ngô Tứ Hải đi chữa thương.”

Vội vàng đứng lên gọi vài tên đệ tử đưa Ngô Tứ Hải trưởng lão đi, hơn nữa căn dặn Ngô Tứ Hải nhất định phải tịnh dưỡng thật tốt… Tông môn cũng sẽ hỗ trợ đan dược cho hắn chữa thương để hắn mau chóng khôi phục thực lực.

Sau đó, Trình Bộ Phàm vội vàng áy náy nhìn Tô Tiểu Bạch. “Tô Tiểu Bạch đạo hữu, lần này là đệ tử môn hạ đã tạo thành hiểu lầm chờ Ngô Tứ Hải chữa thương xong sẽ bảo hắn tạ tội với đạo hữu.”

Trình Bộ Phàm vô cùng chăm chú, chỉ sợ Tô Tiểu Bạch có gì bất mãn sẽ tạo cái gợn sóng gì đó.

“Không cần.”

Tô Tiểu Bạch liếc Trình Bộ Phàm lạnh nhạt nói.

Trong lòng Trình Bộ Phàm ngưng lại, cho là Tô Tiểu Bạch không hài lòng với quyết định này sắc mặt lập tức căng thẳng.

“Nếu như đạo hữu không hài lòng thì ta thay Ngô Tứ Hải nhận lỗi với đạo hữu trước, chờ Ngô Tứ Hải hồi phục thương thế mới để hắn bồi tội sau, đạo hữu thấy sao?”

Trình Bộ Phàm căng thẳng nhìn Tô Tiểu Bạch, chỉ sợ Tô Tiểu Bạch vẫn còn bất mãn.

Dù sao Trình Bộ Phàm cũng hiểu rất rõ thực lực của Ngô Tứ Hải.

Cho dù là Trình Bộ Phàm cảnh giới Độ Kiếp trung kỳ muốn làm Ngô Tứ Hải trọng thương cũng phải hao tổn thủ đoạn.

Mà Tô Tiểu Bạch chỉ dùng một kiếm với Ngô Tứ Hải.

Chỉ một kiếm đã phá được thiên hạ vạn pháp làm Ngô Tứ Hải trọng thương.

Trình Bộ Phàm tự nhận, cho dù là mình dưới một kiếm này cũng chỉ có thể trọng thương chạy thục mạng, không có cơ hội chống lại.

“Không cần.”

Tô Tiểu Bạch khoát tay áo, liếc nhìn Liễu Nhược Tuyết đứng bên cạnh đang ân cần nhìn mình, cất bước rời đi.

Trong mắt đẹp của Liễu Nhược Tuyết tràn đầy ân cần, thấy Tô Tiểu Bạch quay người rời đi, trong lòng càng căng thẳng, hơi do dự.

Liễu Nhược Tuyết quay người nhìn về phía sư phụ Trình Bộ Phàm: “Sư phụ, nếu như không còn chuyện gì Nhược Tuyết xin được cáo lui trước.”

“Đi đi…”

Biết Liễu Nhược Tuyết có quan hệ không nhỏ với Tô Tiểu Bạch, Trình Bộ Phàm sao có thể ngăn cản vội vàng khoát tay.

Liễu Nhược Tuyết thấy thế liền xoay người đuổi theo Tô Tiểu Bạch.

Trình Bộ Phàm lại cười khổ, người mà Triệu Kiếm mời đến này, rốt cuộc là ai!

Hết chương 1153.
Bình Luận (0)
Comment