Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện (Bản Dịch)

Chương 1122 - Chương 1152. Đánh Nhỏ Tới Già

Chương 1152. Đánh nhỏ tới già
Chương 1152. Đánh nhỏ tới già

Đám người nghị luận mồm năm miệng mười, một bộ dáng vẻ xem kịch vui nhìn đại chiến.

Chuyện này khiến Liễu Nhược Tuyết lo lắng không thôi, nhìn ngó nghiêng hai phía, lại căn bản không biết nên làm thế nào để cho chiến đấu này dừng lại.

Nàng vội vàng xoay người nhìn về phía Trình Bộ Phàm đứng ở bên cạnh .

“Sư phụ, ngươi mau để cho bọn hắn dừng lại, chuyện này không phải không phải giống như lời Tần Tiêu nói!”

Liễu Nhược Tuyết gấp gáp, bên trong đôi mắt to tròn sáng ngời tràn đầy vẻ khẩn cầu.

“Tiểu Bạch ca ca cũng không đả thương người, là Tần Tiêu kia hùng hổ dọa người, hắn mới ra tay !”

“Hảo hài tử, ta biết tâm địa ngươi thiện lương, không đành lòng nhìn thấy người kia bị thương.”

Trình Bộ Phàm nghe vậy, cười cười nói: “Nhưng ngươi biết Tần Tiêu là ai không? Hắn là thế tử Kim Dương vương phủ , hắn bị đả thương, nếu như không làm gì, Thiên Kiếm Môn sao có thể bàn giao với Kim Dương Vương?”

“Nhưng nhưng mà......” Liễu Nhược Tuyết nghe vậy vẫn muốn mở miệng.

Nhưng mà Trình Bộ Phàm căn bản là không đợi nàng nói chuyện, chỉ tiện tay vung lên, cắt đứt lời Liễu Nhược Tuyết muốn nói.

“Đồ nhi ngoan, ngươi yên tâm, nếu như Ngô Tứ Hải bắt giữ hắn, sư phụ cũng sẽ không tổn thương người này, dù sao hắn cũng là khách nhân của Thiên Kiếm Môn .”

Nói xong hắn cũng không nhìn Liễu Nhược Tuyết, chỉ lẳng lặng nhìn về phía chiến trường.

Liễu Nhược Tuyết thấy thế, biết dù mình nói gì cũng không thể thay đổi, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn về phía Tô Tiểu Bạch.

Trong lòng khẩn cầu Tô Tiểu Bạch nhất định không nên có việc gì.

Mà lúc này, Lạc Nhật kiếm của Ngô Tứ Hải đã chém tới, cuồng phong gào thét.

Một kiếm này một khi chém trúng, Ngô Tứ Hải có nắm chắc ngay cả độ kiếp cường giả cũng sẽ bị trọng thương!

Dù sao người này là khách nhân do Triệu Kiếm mời đến, nếu như giết hắn, truyền đi sẽ có hại ho danh tướng Thiên Kiếm Môn.

Chỉ là dám đả thương Kim Dương Vương thế tử Tần Tiêu như vậy, Ngô Tứ Hải cũng chuẩn khiến cho Tô Tiểu Bạch trọng thương!

Tô Tiểu Bạch nhàn nhạt nhìn trường kiếm chém tới kia, một thanh trường kiếm gào thét lên từ dưới đi lên, bỗng nhiên đâm ra ngoài!

Phanh!.

Tiếng sắt thép va chạm không ngừng vang lên.

Âm thanh đinh tai nhức óc làm cho tất cả mọi người vội vàng bịt lấy lỗ tai.

Kiếm quang phóng lên trời , trực tiếp đánh bay trường kiếm của Ngô Tứ Hải đang chém tới, ngay cả Ngô Tứ Hải cũng bị lực trùng kích cường đại, bay ngược ra ngoài.

Trên không trung lộn vài vòng, lúc này mới rơi xuống.

“Ngươi...... đây là kiếm pháp gì!”

Sau khi rơi xuống, sắc mặt Ngô Tứ Hải nghiêm túc đến cực điểm nhìn qua Tô Tiểu Bạch.

“Chí Cực Diệt Thần Kiếm Điển.” Tô Tiểu Bạch nhếch miệng, cười nhạt nói.

“Diệt thần? Khẩu khí cũng không nhỏ!”

Ngô Tứ Hải nghe vậy sững sờ, hắn chưa từng nghe qua loại kiếm điển này , sau đó cười lạnh nhìn về phía Tô Tiểu Bạch.

“Để bản tọa tới lĩnh giáo Diệt Thần Kiếm điển này của ngươi một chút !”

Nói xong hắn huy động trường kiếm, không ngừng chém ra từng đạo kiếm quang trên không trung .

Kiếm quang rực rỡ, lăng lệ đến cực điểm, giống như muốn cắt chém hết thảy, ngay lúc này đột nhiên xen lẫn trên không trung .

Trong nháy mắt đã hóa thành một tấm lưới cực lớn!

Tấm dưới hoàn toàn do kiếm quang đan thành!

Kiếm này mới hình thành đã trực tiếp bao phủ tới Tô Tiểu Bạch!

Thanh thế kinh người!

Mọi người bốn phía thấy vậy ánh mắt lửa nóng, kích động kêu to.

“Điêu trùng tiểu kỹ.”

Tô Tiểu Bạch lắc đầu, cho ra đánh giá vô cùng đúng trọng tâm. Cổ tay hắn nắm chặt trường kiếm đảo một cái, trường kiếm ngẫu nhiên chuyển động, một đạo kiếm quang ngất trời trong nháy mắt bộc phát ra.

Kiếm quang này chói mắt đến cực điểm, giống như mặt trời mới mọc giữa trưa, làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng!

Tất cả mọi người sau khi nhìn thấy kiếm quang này chỉ cảm thấy ánh mắt mình đau rát, vội vàng xoay người tránh nhìn vào nó.

Ngay cả bọn người Trình Bộ Phàm khi nhìn thấy đạo kiếm quang này, ánh mắt cũng vô cùng không thoải mái.

Trong lòng kinh hãi!

Kiếm quang bén nhọn vừa đã xuất hiện, liền phảng phất muốn cắt chém thế gian vạn vật đồng dạng, đem toàn bộ thế giới đều chặt đứt!

Bỗng nhiên hướng tiêu mà đi, ầm vang rơi vào lưới kiếm kia phía trên!

Không hề có một chút thanh âm truyền ra.

Càng không có va chạm kịch liệt âm thanh.

Giống như là trường kiếm cắt tại trong nước sông đồng dạng, cái kia phía trước vô cùng kinh khủng, cực kỳ sắc bén kiếm võng, tại thời khắc này trong nháy mắt bị chém đứt!

Cái kia đến kiếm quang xông lên trời không qua trong giây lát liền biến mất ở trên không!

“Tê! Một kiếm! Liền một kiếm phá Ngô Tứ Hải trưởng lão Trường Phong Lạc Nhật kiếm!”

“Đây rốt cuộc là kiếm pháp gì, đã vậy còn quá kinh khủng!”

“Cường đại hơn, Ngô Tứ Hải trưởng lão kiếm pháp, vậy mà không phải là đối thủ của hắn!”

Mọi người vây xem hít khí lạnh, khắp khuôn mặt là chấn kinh chi sắc.

Liền Trình Bộ Phàm bọn người, cũng là nhìn xem cái kia đến phóng lên trời, sau đó biến mất kiếm quang, ánh mắt lấp lóe, sắc mặt chấn kinh!

Bọn hắn chưa bao giờ thấy qua bất kỳ loại kiếm pháp nào có thể một kiếm phá được Trường Phong Lạc Nhật kiếm!

“Chí Cực Diệt Thần Kiếm Điển sao...... Đây chính là Chí Cực Diệt Thần Kiếm Điển sao......”

Trình Bộ Phàm mở miệng nỉ non, trong đôi mắt lóe lên tinh quang.

Tô Tiểu Bạch thu hồi trường kiếm, đứng tại chỗ, vẻ mặt đạm nhiên, phảng phất như phá kiếm võng này là một chuyện vô cùng bình thường.

Thế nhưng thái độ này lại lại làm cho Ngô Tứ Hải bộc phát nộ khí , hai mắt đỏ thẫm nhìn chằm chằm Tô Tiểu Bạch.

“Tiểu tử, đừng vội cuồng vọng. Hôm nay bản tọa chắc chắn bắt sống ngươi!” Ngô Tứ Hải cắn răng nghiến lợi gầm thét, trường kiếm trong tay lại không ngừng huy động, trực tiếp đâm về mỗi yếu huyệt trên toàn bộ thân thể Tô Tiểu Bạch .

Kiếm quang lăng lệ, hơn nữa còn ẩn ẩn tạo thành một kiếm trận!

Kiếm chiêu này cực kỳ cường đại.

Nếu như cho kiếm chiêu nhập thể, e rằng kiếm khí sẽ tàn phá khắp ngõ ngách thân thể.

Đến lúc đó Tô Tiểu Bạch chắc chắn trọng thương!.

Tô Tiểu Bạch nhẹ nhàng nở nụ cười, trường kiếm trong tay cũng kéo ra kiếm hoa.

Kiếm hoa giao thoa, kiếm quang như mưa, trong nháy mắt đã bao phủ hơn 10 đạo kiếm quang ở bên trong.

Rất nhanh đã trực tiếp phá huỷ toàn bộ những kiếm quang này!

Phanh!

Từng tiếng nổ mãnh liệt không ngừng vang lên.

Mà ngay tại lúc này, Ngô Tứ Hải bay người lên phía trước, nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay cầm kiếm bỗng nhiên chém xuống!

Oanh!

Một lực cường đại đến cực điểm, kiếm quang nặng như sơn nhạc trong nháy mắt đã chém xuống đỉnh đầu Tô Tiểu Bạch!

“Khai thiên tích địa! Lại là khai thiên tích địa!”

“Đây chính là chiêu số có lực sát thương cường đại nhất của Trường Phong Lạc Nhật kiếm!”

“Chỉ có trưởng lão cùng chưởng môn tông môn mới có thể tu luyện!”

Đám người lên tiếng kinh hô!

“Tiểu tử, chết cho bản tọa!”

Ngô Tứ Hải gầm thét, linh lực toàn thân điên cuồng tràn vào trong trường kiếm, có linh lực của Ngô Tứ Hải rót vào, tia sáng trong trường kiếm tăng vọt, tiếp tục bành trướng thêm!

Quả nhiên là có một tia ý vị khai thiên ích địa .

“Kém quá xa.”

Chỉ là ở trong mắt Tô Tiểu Bạch , kiếm quang này còn kém rất.

Tiện tay một chỉ, trường kiếm rời khỏi tay gào thét lao đi, trực tiếp đâm vào một điểm nào đó trong kiếm quang!

Trong nháy mắt bên trên kiếm quang khổng lồ kia xuất hiện âm thanh két két két két rợn người.

Đám người kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lại.

Chỉ thấy bên trên kiếm quang cực lấy, từ điểm Tô Tiểu Bạch đâm trường kiếm vào có từng đạo vết rách như mạng nhện, không ngừng khuếch tán ra bốn phía !

Trong nháy mắt, từng đạo vết rách đã bao phủ toàn bộ trường kiếm!

Phanh!

Sau một khắc, trường kiếm bỗng nhiên nổ tung.

Trong nháy mắt, đạo kiếm quang thật lớn kia hóa thành từng mảnh vụn, ở trong mắt khiếp sợ của tất cả mọi người không ngừng tiêu tan trên không trung.

Hết chương 1152.
Bình Luận (0)
Comment