Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện (Bản Dịch)

Chương 1134 - Chương 1164. Thi Thể Phía Sau Núi

Chương 1164. Thi thể phía sau núi
Chương 1164. Thi thể phía sau núi

Tất cả bọn họ cộng lại cũng không đủ cho Tô Tiểu Bạch ra tay năm lần.

Cho nên bọn họ chọn cách rõ ràng nhất chính là mau chạy.

Nhưng Tô Tiểu Bạch cũng không định để những người này đi.

Nếu như đã động thủ thì phải đuổi tận giết tuyệt.

Nhổ cỏ không trừ gốc, gió xuân thổi sẽ mọc lại.

Chỉ thấy Tô Tiểu Bạch cười lạnh, tiện tay điểm một cái Trấn Thiên Ấn cực lớn ở trên bầu trời bộc phát ra hào quang sáng chói.

Tia sáng tăng vọt, Trấn Thiên Ấn bay lên không trung bao vây đám người Huyết Đồ, Huyết Khô Lâu đang chạy thục mạng ở bên trong.

Lúc này bạo phát ra uy áp kinh khủng.

“Chuyện này, đạo hữu muốn dừng sức một mình giết chết toàn bộ những người này.”

“Tê! Trong thiên hạ ngoại trừ đạo hữu không có ai có cánh tay lớn như thế.”

“Nếu như đạo hữu thật sự có thể giết được nhiều yêu ma như vậy, chính đạo của Vĩnh quốc sẽ chiếm thế thượng phong!”

Đám người Triệu Kiếm, Trình Bộ Phàm thấy cảnh này lập tức khiếp sợ thất thanh nói.

Trước đó mấy người bọn họ còn định ra tay hỗ trợ Tô Tiểu Bạch chống lại những cường giả Độ Kiếp này.

Nhưng mà trong giây lát, tình thế chiến trường đã biến thành loại tình huống này…

Tô Tiểu Bạch rốt cuộc là cảnh giới gì.

Hắn rốt cuộc là ai sao có thể mạnh đến vậy!

Trong lòng đám người Triệu Kiếm với Trình Bộ Phàm đều dâng lên loại suy nghĩ này.

Dưới tia sáng đầy trời bao quanh, Trấn Thiên Ấn giống như tự tuân theo chỉ dẫn từng chút từng chút một đập đám người Huyết Khô Lâu thành thịt nát.

Trong nháy mắt hơn mười tên cường giả Độ Kiếp đã chôn mình trong trận chiến này.

Đám ma đầu tiểu yêu quái vốn đang kêu la nhìn thấy cảnh này nghẹn họng nhìn trân trối, vẻ mặt khiếp sợ.

Ai có thể nghĩ tới một người có thể giết hơn mười tên nằm trong nhóm người cường đại nhất thiên hạ…

Nếu như bọn họ không tận mắt nhìn thấy chuyện này sợ là cho dù chính miệng hoàng đế Vĩnh quốc nói ra bọn họ cũng tuyệt đối không tin.

“Chạy! Chạy mau!”

“Nếu không chạy sẽ phải chết ở đây, chạy mau đi!”

Không biết ai lấy lại tinh thần đầu tiên hoảng sợ quát to.

Lập tức tất cả yêu quái ma đầu nhao nhao hoảng sợ kêu to, cuống quýt chạy trốn!

Đại quân Yêu Tộc đến với khí thế hung hăng lúc này lại bị bại thảm hại.

Mà người nam nhân làm ra tất cả những chuyện này vẫn mang vẻ mặt lạnh nhạt như cũ…

Nghĩ tới đây đám người Triệu Kiếm, Trịnh Bộ Phàm xoay người nhìn lại trong mắt đầy sùng kính và khiếp sợ!

Tô Tiểu Bạch vẫn không để ý tới đám người Triệu Kiếm, mà chuẩn bị dẫn Liễu Nhược Tuyết đi tới sau núi.

Nhưng một giây sau Tô Tiểu Bạch đột nhiên dừng lại không đi tiếp, Liễu Nhược Tuyết ở bên cạnh vẻ mặt mờ mịt nháy ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Tô Tiểu Bạch.

“Sao vậy Tiểu Bạch ca ca?”

“Không cần đi, đệ tử sau núi Thiên Kiếm Môn đều đã chết hết…”

Tô Tiểu Bạch lắc đầu, mi mắt buông xuống thản nhiên nói.

Liễu Nhược Tuyết nghe vậy lập tức như bị sét đánh hoảng sợ đứng tại chỗ.

“Cái gì… Đây, đây không thể nào, Tiểu Bạch ca ca làm sao người biết!”

Nàng không thể tin được, những huynh đệ lúc trước vẫn luôn cùng tu luyện, cùng luyện tập ở Thiên Kiếm Môn với mình lại chết như vậy.

Hơn nữa còn chết toàn bộ.

Đó là bao nhiêu sinh mạng sống sờ sờ.

Thậm chí Liêu Nhược Tuyết vẫn còn có thể nhìn thấy những bóng hình quen thuộc kia thoáng qua trước mặt mình.

Thấy Liễu Nhược Tuyết làm vẻ mặt khiếp sợ khó tin Tô Tiểu Bạch cũng hiểu cảm xúc trong lòng Liễu Nhược Tuyết rất phức tạp, lắc đầu dứt khoát dẫn theo Liễu Nhược Tuyết đi về phía sau núi.

Dù sao trưởng thành không thể mỗi một bước, mỗi một khắc đều hoàn mỹ.

Mà đám người Trình Bộ Phàm với Triệu Kiếm cũng nghe thấy Tô Tiểu Bạch nói.

Bọn họ lập tức thay đổi sắc mặt không chút nghĩ ngợi lập tức vọt thẳng tới sau núi Thiên Kiếm Môn.

Lúc đám người Trình Bộ Phàm vọt tới, cảnh tượng trước mặt lại làm sắc mặt bọn họ trở nên rất khó coi.

Chỉ thấy phía sau núi, thây phơi khắp nơi, không chỉ có đệ tử Thiên Kiếm Môn mà còn có những đệ tử tông môn khác, tất cả đều là những tông môn khác tới dự lễ.

Nhưng bây giờ toàn bộ những người này đều chết ở đây.

Yên tĩnh không một tiếng động!

Đây chính là hy vọng quật khởi cuối cùng của Thiên Kiếm Môn.

Bây giờ toàn bộ đều mất hết.

Như vậy làm sao đám người Trình Bộ Phàm, Triệu Kiếm có thể chấp nhận được.

Sắc mặt hai người rất khó coi, hai mắt trợn trừng tuyệt vọng đến mức có thể hét lớn.

Các trưởng lão khác cũng hai mắt đỏ ngầu, tiếng nghiến răng ken két ken két.

“Chuyện này rốt cuộc là sao, vì sao, vì sao các ngươi lại muốn đuổi tận giết tuyệt!”

Trình Bộ Phàm giơ thẳng tay lên trời gầm thét, tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Liễu Nhược Tuyết nhìn thấy thi thể đầy đất, máu tươi hội tụ thành từng dòng suối nhỏ trên mặt đất.

Mùi máu tươi dày đặc gay mũi, liên tục đánh thẳng vào trong tâm hồn đơn thuần của nàng, chỉ trong phút chốc sắc mặt nàng tái nhợt, hai mắt dâng lên hơi nước.

“Đạo hữu… Xin đạo hữu cho biết rốt cuộc là ai giết đệ tử Thiên Kiếm Môn, bần đạo dù có liều cả tính mạng cũng phải báo thù cho bọn họ!” Trình Bộ Phàm giơ thẳng tay lên trời gầm thét, kêu thảm sau đó đi tới trước mặt Tô Tiểu Bạch, vẻ mặt khẩn cầu nói.

Đệ tử chết thảm, Thiên Kiếm Môn đã mất danh tiếng, chỉ còn lại vài tên trưởng lão bọn họ, còn gì là Thiên Kiếm Môn nữa?

Tông môn truyền mấy chục đời, trên vạn năm, còn là một trong những tông môn tuyến đầu của Vĩnh quốc… Nhưng bây giờ lại rơi vào tính trạng này.

Hơn nữa toàn bộ đệ tử tông môn bị tàn sát đều nằm trong tay hắn.

Điều này càng làm Trình Bộ Phàm cảm thấy mình nghiệp chướng nặng nề, có lỗi với các đời tông chủ của tông môn, càng có lỗi với những đệ tử tông môn đã chết.

Hắn muốn báo thù cho bọn họ, muốn giết những hung thủ đã tàn sát những đệ tử Thiên Kiếm Môn này.

Tô Tiểu Bạch nhíu mày, mắt sáng lên dưới ánh mắt mong đợi của Trình Bộ Phàm quay người nhìn về một chỗ.

“Hiện tại bọn họ đang chạy về hướng bên kia, tốt nhất ngươi đừng đi bởi vì bọn họ có bảy tên cường giả Độ Kiếp.”

“Hơn nữa, không phải là những yêu ma quỷ quái kia mà là những tông môn khác ra tay, ngươi có thể kiểm tra công pháp tu luyện, đan dược với bảo vật của tông môn, chắc đều bị đám người kia cướp đi rồi.”

Lời nói của Tô Tiểu Bạch làm đám người Trình Bộ Phàm lập tức ngẩn người.

Bọn họ ở trước núi Thiên Kiếm Môn đối đầu chém giết với đám cường giả ma đạo đến xâm chiếm kia.

Nhưng những tông môn khác lại đánh lén sau lưng giết hết toàn bộ sơn môn dưới núi của bọn họ, còn cướp đi tất cả mọi thứ.

Đây chính là chính đạo sao?

Cái này còn tàn nhẫn độc ác hơn những yêu ma kia.

Trình Bộ Phàm lửa giận xông lên, hai mắt đỏ ngầu giống như điên cuồng, thân thể trùng xuống muốn đuổi theo liều mạng với bọn họ.

“Chưởng môn đừng!”

Triệu Kiếm cũng hừng hực lửa giận, nhưng hắn biết rõ với thế lực bây giờ của mấy người bọn họ đi chính là tìm chết, lúc này mới nhanh tay lẹ mắt kéo Trình Bộ Phàm lại mở miệng ngăn cản.

“Chưởng môn chúng ta đã biết là ai làm, hiện giờ nên nhanh chóng hồi phục thực lực đến lúc đó mới tìm bọn họ báo thù, bây giờ xông lên chính là chịu chết vô ích!”

“Hơn nữa cũng không thể báo thù được! Chưởng môn người tỉnh táo một chút.”

Trình Bộ Phàm bị kéo lại nghe thấy lời này vẻ mặt đờ đẫn nhìn thi thể đầy đất.

Hết chương 1164.
Bình Luận (0)
Comment