Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện (Bản Dịch)

Chương 1137 - Chương 1167. Ngẫu Nhiên Gặp Tiểu Bạch Hồ

Chương 1167. Ngẫu nhiên gặp tiểu bạch hồ
Chương 1167. Ngẫu nhiên gặp tiểu bạch hồ

Bên người một đám yêu quái hóa hình với chưa hóa hình nghe vây, thân thể run lên, vội vàng hô to gọi nhỏ xông về phía trước.

Yêu quái đầu trâu thở hổn hển đạp một con tiểu yêu quái lảo đảo, sau đó mới hùng hổ dẫn theo một đám yêu quái xông lên trước.

Tiểu bạch hồ chạy trốn khắp nơi bởi vì truy binh đuổi theo sát phía sau nên nó không dám dừng lại.

Lại cộng thêm vết thương ở chân sau, máu tươi liên tục chảy ra ngay cả thời gian trị thương cũng không có.

Chạy trốn thời gian dài như vậy mới động một chút chân sau liền truyền đến đau đớn kịch liệt.

Thời gian dài chạy nhanh, đau đớn đã sắp không thể chịu nổi, thậm chí tiểu bạch hồ đã có lúc không thể kiên trì thêm được nữa.

Đột nhiên phía trước truyền đến tiếng nước chảy xiết!

Nghe thấy tiếng nước chảy hai mắt tiểu bạch hồ lập tức sáng lên!

Dòng nước chảy xiết chính là nơi ẩn giấu với xóa dấu vết tốt nhất, làm cho truy binh phía sau không thể tìm được tung tích của nó.

Đây là cơ hội chạy thoát duy nhất.

Tiểu bạch hồ không muốn chết cho nên nó chịu đựng đau đớn lao nhanh đến.

Tiếng bước chân truy binh ở sau lưng cũng liên tục ép tới gần, vượt qua bụi cỏ liền thấy ở phía trước trên vách đá có một thác nước đang dội thẳng xuống.

Thác nước chảy xiết dội xuống đầm nước, tiếng ầm ầm điếc tai làm người ta hoa mắt chóng mặt.

Tiểu bạch hồ không những không bị tia sáng này làm bực bội mà khi thấy cảnh này còn vô cùng kích động.

Vội vàng nhấc bước chân vọt về phía dưới thác bước.

Chưa chạy được hai bước đã phịch một cái đụng vào một màn ánh sáng, cái đụng này làm tiểu bạch hồ nổi đom đóm mắt, cảm thấy thế giới cũng có chút mơ hồ đi…

“A? Ta kêu chuyển phát nhanh lúc nào vậy?” Đúng lúc tiểu bạch hồ đang mắng chửi trong lòng rốt cuộc là ai lại đặt một tòa trận pháp cao thâm như vậy trong rừng núi hoang vắng này.

Đột nhiên vang lên một giọng nói trêu ghẹo.

Trong lòng tiểu bạch hồ run lên.

“… Không phải là… Bọn họ đã thiết lập cạm bẫy ở đây từ trước chờ ta chui vào chứ?”

Nhưng giọng nói này phát ra cũng không vang dội như những yêu quái kia, hơn nữa những yêu quái kia có đầu óc nghĩ ra chiêu ôm cây đợi thỏ này hay không cũng là một vấn đề.

Trong lòng nghi ngờ, tiểu bạch hồ mờ mịt ngẩng đầu nhìn.

Vừa hay nhìn thấy trước mặt có một nam tử mặc trường bào đơn giản khí chất xuất trần.

Tiểu bạch hồ nhìn thấy nam tử này thì ngẩn người.

“Nhân loại?”

Cái đầu nho nhỏ trải qua thời gian dài phi nhanh đúng là suy nghĩ không rõ ràng lắm, chuyện này rốt cuộc là sao, sao ở đây lại xuất hiện một nhân loại.

“Đụng đến mộng rồi?”

Nam tử này không phải ai khác chính là Tô Tiểu Bạch vừa rời khỏi Thiên Kiếm Môn, thấy tiểu bạch hồ sững sờ tại chỗ, hơn nữa hắn còn phát hiện đùi sau của tiều hồ ly này đang chảy máu nhuộm đỏ bộ lông trắng tinh.

Có một bãi máu đã khô màu đỏ sậm.

Tô Tiểu Bạch nhếch miệng, trêu nghẹo nói: “Coi như số ngươi may mắn gặp được ta, nếu là người khác sẽ mang ngươi đi rút gân lột da nấu ăn.”

Tiến lên hai bước ôm tiểu bạch hồ vào trong ngực, sau đó đi thẳng đến thác nước phía trước.

Tiểu bạch hồ ngây ngốc đứng tại chỗ, không nhúc nhích tùy ý để Tiểu Bạch bế lên.

Thấy Tô Tiểu Bạch ôm nó đi thẳng về phía trước, lúc này tiểu bạch hồ mới phản ứng lại.

Nhưng biết Tô Tiểu Bạch không có ác ý, bởi vì không còn chút sức lực nào cộng thêm từ vết thương truyền đến đau đớn tiểu bạch hồ lập tức buông lỏng xuống.

Tô Tiểu Bạch ôm tiểu bạch hồ đi tới bên cạnh con sông lớn dưới thác nước.

Con sông lớn nước trong vắt có thể nhìn thấy nham thạch dưới đáy sông, thậm chí nếu như kiên nhẫn còn có thể nhìn thấy cá bơi lội trong nước.

Đặt tiểu bạch hồ ở cạnh bờ sông, Tô Tiểu Bạch dùng nước sông rửa sạch sẽ vết thương của nó.

Vung tay lên có một đạo kim quang bao phủ vết thương.

Tiểu bạch hồ cảm thấy đầu óc mê man mà vết thương vốn đang nóng hừng hực lại truyền đến một cảm giác mát dịu.

Cảm giác này làm nó tỉnh táo hơn không ít, mở to mắt thì thấy Tô Tiểu Bạch đang rửa vết thương cho mình.

Kim quang chói mắt bao phủ Tô Tiểu Bạch, trong mắt của nó Tô Tiểu Bạch giống như một thiên thần tới để cứu mình.

Tiểu bạch hồ không nhúc nhích dựa vào trong tay Tô Tiểu Bạch, trong con ngươi đen nhanh không có linh động.

Chỉ hiện ra ánh mắt rất phức tạp.

Trong đó có mê luyến, may mắn sau khi thoát khỏi nguy hiểm, kích động với cảm giác an toàn.

Làm cho tiểu bạch hồ đơn thuần bị hãm sâu trong đó, cảm thấy người trước mắt giống như người được định mệnh an bài đến cho mình.

“Xảy ra chuyện gì, bị đụng đến choáng váng? Hay là vết thương quá nặng thành người thực vật, ách hồ thực vật?”

Nhìn tiểu hồ nằm trên cánh tay không nhúc nhích giống như rơi vào si ngốc, nhếch miệng cười nói: “Nếu như đã không cứu nổi vậy thì đem đi nấu ăn.”

“Nhìn ngươi bộ dạng đẹp mắt như vậy, da lông bóng loáng nhất định chất thịt cũng rất ngon.”

Nói xong Tô Tiểu Bạch đứng dậy chuẩn bị lửa nấu tiểu bạch hồ.

Điều này làm tiểu bạch đang đờ đẫn lập tức giật mình một cái, tim hoảng sợ nhảy dựng lên.

Anh anh anh, hướng về phía Tô Tiểu Bạch mở miêng kêu.

Giống như đang chứng minh mình không sao, mình có thể cứu được. Thấy vậy Tô Tiểu Bạch càng không nhịn được ý cười trong lòng, cười khẽ.

Biết mình bị Tô Tiểu Bạch trêu trọc tiểu hồ ly thẹn quá hóa giận quơ chân trước dáng vẻ hung thần ác sát.

Nhưng mà bộ dạng này cũng không làm cho người ta cảm thấy sợ, ngược lại người ta còn làm cảm thấy tiểu hồ ly này thật đáng yêu.

“Được rồi, biết ngươi không có việc gì, không cần kêu ô ô nữa.”

Tô Tiểu Bạch nhếch miệng, trêu ghẹo vuốt vuốt đầu tiểu bạch hồ.

Mà đúng vào lúc này ở xa xa truyền đến một loạt tiếng bước chân ồn ào.

Tiểu hồ ly vốn đang giương nanh múa vuốt nghe thấy tiếng bước chân này lập tức biến sắc sợ hãi chui vào trong ngực Tô Tiểu Bạch.

“Là đến tìm… bắt ngươi?”

Thấy tiểu hồ ly hoảng sợ như thế, sợ đến mức thân thể đều run rẩy lên, Tô Tiểu Bạch thản nhiên ngẩng đầu lên nhìn một cái sau đó nhàn nhạt hỏi.

Tiểu hồ ly giống như nghe hiểu lời nói của Tô Tiểu Bạch, gật đầu lia lịa, vẻ mặt sợ hãi.

Tô Tiểu Bạch thấy vậy cười nói: “Yên tâm, bọn họ không bắt được ngươi.”

Tiểu hồ ly nghe vậy ngẩng đầu, kêu nhỏ phối hợp với một đôi mắt linh động tựa như đang nói: “Sao ngươi biết bọn họ không bắt được ta, bọn họ sắp tới rồi mau trốn đi!”

Nhưng Tô Tiểu Bạch không nhúc nhích chờ tại chỗ giống như vốn không coi những yêu quái đuổi tới kia ra gì.

Tiểu hồ ly càng lo lắng, yêu quái truy sát đến đều là ác ma ăn thịt người không nhả xương.

Đang lo lắng khua khua chân trước muốn nhắc nhở Tô Tiểu Bạch mau trốn đi, vừa hay tiếng bước chân phía sau đã đến gần.

Tiểu hồ ly lập tức ỉu xìu xuống vèo một cái chui vào trong ngực Tô Tiểu Bạch, để áo bào rộng lớn của Tô Tiểu Bạch che kín cho nó.

Hết chương 1167.
Bình Luận (0)
Comment