Dù sao cũng là đệ tử duy nhất là người có thiên phú mạnh mẽ nhất mà bọn họ nhìn thấy cho đến hiện tại.
Nghĩ chắc đám người Trình Bộ Phàm sẽ cho Liễu Nhược Tuyết kế thừa y bát của bọn họ từ Thiên Kiếm Môn truyền thừa xuống.
“Nhược Tuyết biết…”
Liễu Nhược Tuyết dựa vào ngực Tô Tiểu Bạch rất khéo léo gật đầu.
Mặc dù nói như vậy nhưng mà so với việc ở lại Thiên Kiếm Môn tu luyện thì Liễu Nhược Tuyết vẫn muốn đi theo Tô Tiểu Bạch hơn.
Hai người lại trò chuyện một lúc sau đó Tô Tiểu Bạch đứng dậy.
“Ở trên đỉnh núi với đám người Trình Bộ Phàm trong thời gian ngắn đừng xuống núi.”
Căn rặn xong thấy Liễu Nhược Tuyết gật đầu Tô Tiểu Bạch liền hóa thành một vệt sáng bay thẳng đến nơi xa.
Liễu Nhược Tuyết đứng tại chỗ nhìn vệt lưu quang trên không trung, trong mắt đầy vẻ không nỡ.
Trong lòng lại càng kiên định nhất định phải cố gắng tu luyện sau đó đi tìm Tô Tiểu Bạch.
Nghĩ tới đây, Liễu Nhược Tuyết càng không thể chờ đợi muốn bắt đầu tu luyện ngay, quay người đi thẳng đến đỉnh núi.
Trên đỉnh núi các phòng ốc đã rách tả tơi, khắp nơi đều là đổ nát thê lương.
Càng đi tới Liễu Nhược Tuyết càng cảm nhận được ở đây đã từng diễn ra trận chiến bi thảm đến mức nào.
Một lát sau đã tới đỉnh núi Thiên Kiếm Môn, chỉ thấy phần lớn đại điện ở đây đã bị sập, ba tòa đại điện đứng lẻ loi.
Đi men theo đường nhỏ vừa hay nhìn thấy một vị trưởng lão từ trong một tòa đại điện đi ra.
“Ai!”
Trưởng lão kia phát hiện có người tới gần lập tức khẩn trương đề phòng, bỗng nhiên hét lên một tiếng… “Trưởng lão là ta, Liễu Nhược Tuyết.”
Liễu Nhược Tuyết thấy thế cười khổ chắp tay nói.
Trưởng lão nghe vậy biết là Liễu Nhược Tuyết mới thở phào nhẹ nhõm: “Nhược Tuyết tới à, con đến tìm trưởng môn phải không, chưởng môn đang ở trong đại điện chữa thương, con đi vào đi.”
Nói xong, không đợi Liễu Nhược Tuyết nói chuyện trưởng lão đã hóa thành vệt sáng chớp mắt đã rời đi.
Liễu Nhược Tuyết thấy thế hơi nghi hoặc, trưởng lão làm sao vậy, hình như đang rất gấp gáp, cũng không nghĩ nhiều quay người đi sâu vào trong đại điện.
Trong đại điện bầu không khí ngưng trọng, Trình Bộ Phàm đang ngồi trên ghế chủ tọa, nhóm người Triệu Kiếm thì đứng ở gần đó.
Mọi người cùng thấy Liễu Nhược Tuyết đi tới.
“Đồ nhi ngoan tới rồi, sao lại chỉ có một mình con? Tô Tiểu Bạch đạo hữu đâu?”
Trình Bộ Phàm thấy Liễu Nhược Tuyết nhếch miệng lộ ra một nụ cười miễn cưỡng.
“Tiểu Bạch ca ca… Hắn đi rồi…”
Liễu Nhược Tuyết cúi đầu giọng nói trầm thấp.
“Đạo hữu đi rồi…”
Đám người Trình Bộ Phàm nghe vậy sắc mặt hơi ngưng lại, người mạnh nhất trong Thiên Kiếm Môn, còn ngăn chặn cơn sóng dữ cứu vớt cường giả Thiên Kiếm Môn đi rồi.
Thậm chí bọn họ còn chưa kịp cảm tạ Tô Tiểu Bạch thật tốt.
Nhưng cho dù bọn họ muốn cảm tạ Tô Tiểu Bạch thì với tình trạng hiện tại của Thiên Kiếm Môn chỉ sợ cũng lực bất tòng tâm.
“Đạo hữu có thực lực mạnh mẽ, thâm tàng bất lộ, cũng không thể nào ở lại Thiên Kiếm Môn lâu…”
Trình Bộ Phàm sửng sốt một lát lấy lại tình thần lắc đầu cười khổ.
“Đồ nhi, bây giờ đệ tử đời thứ hai của Thiên Kiếm Môn chỉ còn lại một mình con, con cần phải cố gắng tu luyện, không được phụ lòng các trưởng bối sư môn, cũng không nên phụ một thân thiên phú cường đại của con.”
Cảm nhận được ánh mắt mong chờ của Trình Bộ Phàm, Liễu Nhược Tuyết chỉ có thể gật đầu, chân thành nói: “Đồ nhi nhất định sẽ cố gắng tu luyện, không để sư phụ mất mặt.”
“Tốt!”
Trình Bộ Phàm gật đầu: “Mặc dù Thiên Kiếm Môn lưu lạc tới tình cảnh này, nhưng mặc kệ là ai muốn động tới đồ nhi bảo bối của ta phải bước qua thi thể của ta trước.”
“Yên tâm, các sư thúc cũng là hậu thuẫn của con!”
Mấy người Triệu Kiếm cũng liên tục gật đầu nói.
Dù sao bây giờ Thiên Kiếm Môn đi đến loại tình trạng này, bọn họ cũng sợ Liễu Nhược Tuyết sẽ sinh ra suy nghĩ muốn rời khỏi.
“Sư phụ, thương thế của người khôi phục thế nào rồi?”
Thấy đám người Trình Bộ Phảm vẻ mặt lo lắng, trong lòng Liễu Nhược Tuyết thấy ấm áp, vội vàng hỏi.
Sau khi Tô Tiểu Bạch rời khỏi thì những người này chính là người thân nhất của nàng ở trên núi Thiên Kiếm.
“Tên Thiên Huyễn ma đầu kia hạ xuống một đao thương thế không nhẹ, nhưng mà không đến mười lăm ngày bản tọa sẽ khôi phục lại toàn bộ thực lực.”
Trình Bộ Phàm thấy Liễu Nhược Tuyết ân cần nhìn mình, vui mừng cười cười mở miệng nói: “Đồ nhi ngoan yên tâm, có sư phụ ở đây, tất cả công pháp của Thiên Kiếm Môn tùy ngươi lựa chọn một môn tu luyện, cũng sẽ không có ai dám khi dễ ngươi.”
Thấy Trình Bộ Phàm nở nụ cười, biết không còn trở ngại, Liễu Nhược Tuyết cũng yên lòng, cười mở miệng nói.
“Công pháp sư phụ truyền xuống, Nhược Tuyết vẫn chưa tu luyện xong, nên không ham những công pháp khác…”
“Qủa nhiên là đồ nhi ngoan của sư phụ, mau đi tu luyện đi, tranh thủ sớm ngày bước vào cảnh giới Phân Thần!”
Trình Bộ Phàm thấy thế liền cười ha ha, vẻ mặt vui mừng khoát tay nói.
Sau khi Liễu Nhược Tuyết rời đi bầu không khí trong đại điện càng ngưng trọng hơn.
“Chưởng môn thật sự phải đối với cái kia… Sao?”
Triệu Kiếm nhìn âm tình biến đổi trên mặt Trình Bộ Phàm không nhịn được nói.
“Bây giờ không thể động thủ, Tô đạo hữu đã cho biết kẻ động thủ, kẻ tàn sát hơn ngàn nhân mạng trên dưới tông môn ta, cho dù là vì đệ tử đã chết cũng phải báo thù.”
Sắc mặt Trình Bộ Phàm lạnh như băng, trong lòng đầy hận thù và lửa giận, cắn răng nghiến lời nói.
“Bây giờ trước tiên phải nghỉ ngơi dưỡng tức, che dấu thân phận điều tra tường tận, chờ Liễu Nhược Tuyết thăng cấp cảnh giới, ít nhất cũng phải cùng cảnh giới đạo pháp.”
“Còn nữa, nhất định không thể để bọn họ biết chuyện chúng ta vẫn còn sống, nếu không bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ, nhất định phải giết hết tất cả chúng ta mới yên tâm!”
Nói câu cuối, Trình Bộ Phàm nghiêm nghị nhìn chăm chú Triệu Kiếm dặn dò.
Đám người Triệu Kiếm vội vàng gật đầu, đây là chuyện liên quan đến tính mạng bản thân mình càng không dám lộ ra sơ hở.
“Bây giờ thì nhìn Trương Huy điều tra tình huống.”
Trình Bộ Phàm ho kịch liệt hai cái, vẻ mặt chán nản dựa vào ghế thản nhiên mở miệng nói.
…
Lúc này trong một tòa núi cao.
Một con bạch hồ lông trắng tinh giống như dương chi bạch ngọc* đang chạy thục mạng trong rừng.
*dương chi bạch ngọc: còn gọi là Bạch ngọc hay Dương Chi ngọc là thượng phẩm trong các loại nhuyễn ngọc, cực kỳ trân quý.
Đôi con ngươi màu đen giống như một cặp đá quý lúc này đang tràn đầy lo lắng và hốt hoảng.
Mà trên đùi sau máu tươi đã nhuộm đỏ bộ lông trắng tinh.
Đau nhức kịch liệt liên tục truyền vào trong đại não.
Nhưng nó vẫn không dám dừng lại bởi vì sau lưng đang truyền tới tiếng bước chân huyên náo.
“Đáng chết, hồ ly kia chạy thật nhanh, nếu như để nó chạy mất trở về đại vương sẽ làm thịt chúng ta.”
Thở hổn hển tiếng rống giận dữ vang lên từ phía sau truyền vào trong tai bạch hồ làm nó càng thêm kinh hoàng.
Mới dừng lại nghỉ ngơi trong phút chốc đã lập tức vội vàng xoay người chạy như điên đến phía trước.
“Mau đuổi theo nhất định phải tìm được bạch hồ kia, tiểu hồ ly kia có liên quan đến kế hoạch quan trọng của đại vương.”
Sau lưng, một yêu con quái đầu trâu thân người đang nổi trận lôi đình hét lớn.