Mấy pho tượng đá này cứ trừng mắt nhìn bọn họ như vậy, giống như có cái gì chắn ở phía trước, làm bọn họ không thể đi về phía trước.
“Xem ra mấy pho tượng đá là không thể bước vào trong phạm vi trăm mét cung điện, cái này thì đơn giản rồi.”
Triệu Thanh Sơn nhìn thấy cảnh này, thì hai mắt tỏa sáng, khóe miệng nhếch lên.
“Mau tiến vào cung điện, đợi thêm lát nữa thì ba con yêu quái kia đã đoạt hết thứ bên trong rồi.”
Trương Thiệu cũng vội vàng xoay người thúc giục nói, nói xong trực tiếp cất bước tiến vào trong đại điện.
Triệu Thanh Sơn với Lý Trường Hoa cũng biết nặng nhẹ, không dám lãng phí thời gian, vội vàng đi theo vào đại điện.
Lúc tất cả mọi người tiến vào cung điện thì ở trên không trung cung điện lại xuất hiện một tia dao động kỳ quái.
Dao động liên tục mở rộng, có một bóng người đi ra.
“Đây là thứ Cửu Vĩ Thiên Hồ để lại sao? Thú vị.”
Mà bóng người này không phải ai khác chính là Tô Tiểu Bạch, lúc này Tô Tiểu Bạch đang nhìn về phía cung điện, trong hai mắt bắn ra một tia sáng sắc bén, giống như muốn xuyên thủng cung điện nhìn xem thứ được cất giấu bên trong.
Tô Tiểu Bạch cười như không cười xoay người nhìn thoáng qua tượng đá sau đó cất bước đi vào trong cung điện.
Cái di tích Cửu Vĩ Thiên Hồ này Tô Tiểu Bạch vốn không để trong mắt, quan trọng nhất là hai tỷ muội Kha Sương, Kha Tuyết bị Kha Chấn Thiên bắt đi.
Nhưng mà Tô Tiểu Bạch chắc chắn, Kha Tuyết với Kha Sương có tác dụng rất lớn đối với Kha Chấn Thiên, cho nên khi hắn không có được thứ hắn muốn thì hai tỷ muội họ sẽ không sao.
Cho nên Tô Tiểu Bạch cũng không gấp gáp, một bên đánh giá bên trong cung điện một bên đi sâu vào trong cung diện … Cung điện này rất lớn, giống như một tòa mê cung khổng lồ, mỗi một con đường đều không biết thông đến đâu. Điều này làm cho Kim Sĩ Đại Bằng với Hổ Sát chau mày không dám đi lung tung, rồi lại không thể trở về con đường cũ.
“Kha Chấn Thiên đâu, sao không thấy hắn?”
“Nhất định là đang ở trong cung điện, nhưng không biết hắn có đi theo đường kia không!” Hai người nói chuyện.
“Hỏng rồi, không ngờ cái cung điện này lại lớn như vậy, giống như mê cung hơn nữa còn rất yên tĩnh, quỷ dị!”
Kim Sí Đại Bằng cẩn thận nhìn xung quanh, tùy thời chuẩn bị ứng phó nếu có chuyện xảy ra.
“Lẽ ra trước khi vào đây nên bắt lấy Kha Chấn Thiên, hắn chắc chắn hiểu rõ nơi này hơn chúng ta.”
Hổ Sát cũng liên tục lắc đầu có hơi đáng tiếc nói.
“Nghĩ nhiều như vậy làm gì, bây giờ chúng ta nên đi như thế nào?” Kim Sĩ Đại Bằng cẩn thận nhìn bốn phía, nghe vậy hơi nhướn mày một cái.
“Đi về phía trước!”
Trước mặt hai người xuất hiện một cái ngã ba, Hổ Sát phóng thần thức ra thăm dò ba con đường phía trước, lại phát hiện không thể nhìn tới cuối, thần thức bị cái gì đó chặn lại, chau mày chần chờ nói.
Nói xong trực tiếp cất bước đi vào con đường ở giữa.
Kim Sí Đại Bằng thấy thế chần chờ một chút há miệng thở dốc muốn nói gì đó, nhưng thấy Hổ Sát đã đi vào con đường kia đành phải thở dài một tiếng cũng đi theo.
Hai người đi theo con đường ở giữa tiếp tục di về phía trước.
Cùng lúc đó, vấn đề chọn đường cũng xuất hiện trong nhóm Trương Thiệu, Triệu Thanh Sơn với Lý Trường Hoa.
Nhìn thấy trước mặt xuất hiện năm ngã rẽ, hơn nữa bọn họ còn chưa dò xét được mấy cái ngã rẽ này thông tới đâu, thần thức đã bị cản trở.
Ba người nhìn nhau cũng không biết nên chọn con đường nào, dù sao lỡ như chọn sai thì sẽ rơi vào trong cạm bẫy.
“Đi đường này đi.”
Trương Thiệu chần chờ lo lắng một lúc sau đó chỉ vào một hướng trong đó nói: “Nếu còn đợi nữa thì sẽ không chiếm được thứ gì.”
Lý Trường Hoa với Triệu Thanh Sơn liếc nhau gật đầu, ba người tiến vào con đường kia đi thẳng về phía trước.
Bởi vì từ lâu Kha Chấn Thiên đã lấy việc tiến vào di tích Cửu Vĩ Thiên Hồ thu bảo vật làm mục tiêu nên trong mấy trăm năm ở Thanh Khâu, hắn vẫn luôn sưu tập những thứ liên quan đến di tích Cửu Vĩ Thiên Hồ, cho dù là sách cổ hay là các lời đồn đãi truyền thuyết.
Cho nên Kha Chấn Thiên cũng hiểu rõ di tích Cửu Vĩ Thiên Hồ hơn những người khác.
Quan trọng nhất là trong sách cổ có ghi lại, cửa thứ nhất trong cung điện là một cái ảnh tiêu thế giới thu nhỏ thành mê cung vô cùng khổng lồ.
Mỗi một ngã rẽ đều có ba đến chín con đường để lựa chọn.
Nhưng mà cho dù ngươi chọn thế nào thì cuối cùng đều sẽ đi ra khỏi mê cung tiến vào đại điện.
Nhưng mỗi đường có khoảng cách khác nhau.
Có đường rất xa, mà có đường rất gần.
Cho nên lựa chọn được đường đi gần nhất sẽ có thể dẫn đầu đi ra khỏi mê cung.
Mà may mắn là trong một quyển sách cổ có ghi lại cái mê cung này, tuy rằng không đầy đủ nhưng cũng đủ để Kha Chấn Thiên tham khảo được một chút.
Dựa theo trí nhớ chọn ra con đường sau đó hắn lập tức cất bước đi về phía trước.
Đi dọc theo con đường đi về trước, không biết đã đi bao lâu rốt hắn cũng nhìn thấy phía trước có ánh sáng!
Nhìn thấy ánh sáng này, hắn lập tức mừng rỡ, “Tới rồi! Đến nơi rồi, rốt cuôc ta cũng có thể đi ra ngoài!” Kha Chấn Thiên mừng rỡ phóng nhanh về phía trước, đón lấy ánh sáng chói mắt kia xông ra ngoài. Sau mấy giây thích ứng với ánh sáng thì trước mắt Kha Chấn Thiên xuất hiện một tòa đại điện.
Đại điện này vô cùng rộng lớn. Đứng im nhìn tòa đại điện này một lát sau đó Kha Chấn Thiên dứt khoát cất bước đi vào.
Nhảy vào đại điện, hai mắt Kha Chấn Thiên tỏa sáng liếc nhìn qua nơi này, không có dấu vết có người tới hắn là người đầu tiên.
Kha Chấn Thiên càng cảm thấy hưng phấn hơn chính là trong đại điện còn có sáu cây cột màu hồng dựng đứng.
Trên mỗi một cây cột đều có một khối khí có bọt khí, trong khối khí có các loại pháp bảo khác nhau lóe ra hào quang, đang trôi nổi trong không trung.
Kha Chấn Thiên thấy vậy càng hưng phấn hơn, pháp bảo tồn tại từ thời thượng cổ, sáu kiện pháp bảo này ít nhất cũng phải là Tiên Khí.
Chỉ cần nắm giữ một cái thực lực đã tăng vọt!
Kha Chấn Thiên lập tức tiến lên muốn gỡ pháp bảo từ trên cây cột xuống.
Nhưng đúng lúc hắn cất bước tiến lên thì trước mặt lại đột nhiên dâng lên một quầng sáng ngăn cản hắn lại ở ngoài đại điện
Kha Chấn Thiên chau mày sau đó ngẩn người.
Trước đó, nếu như không phải bị cái đạo ánh sáng này cản trở thì hắn cũng không biết ở đây còn có một trận pháp.
Kha Chấn Thiên lùi lại nhìn thoáng qua, vẫn không nhìn thấy Hổ Sát và những người khác, nhưng không lâu nữa bọn họ cũng sẽ đuổi tới đây.
Nếu như không thể hóa giải từng bước mang pháp bảo trên cây cột này đi thì kế tiếp với khả năng của mình muốn cướp được một cái tiên khí từ năm người khác đúng là đốt hương cao!
Nghĩ đến đây, Kha Chấn Thiên nghiến răng nghiến lợi tiến lên quan sát đại trận.
Đại trận này cũng không mạnh.
Chỉ có tác dụng ngăn cản, không biết có phải vì thời quan quá lâu hay không, trận pháp đã không còn mạnh, Kha Chấn Thiên điều tra một lát, phát hiện chỉ cần mình động thủ là có thể phá được.
Biết được điều này hắn không hề nghĩ ngợi từng bước tiến lên, lấy chuông Động Thiên ra.