Nhưng nhìn thấy ở đây có rất nhiều phòng.
Thì không thèm để ý tới Hổ Sát và Kim Sí Đại Bằng mà muốn đi vào những phòng khác vơ vét trước.
Ba người hai yêu cũng không phát hiện ra Kha Chấn Thiên không có đi vào chỗ này.
Mà lúc này, Kha Chấn Thiên cũng vừa mới tới một toà động phủ phía trước.
Vị trí của động phủ này vô cùng bí ẩn, giống như là chỗ bế quan tu luyện.
Tuy nhiên, trong toà động phủ này cũng có một cái trận pháp.
Ngoài động phủ, hào quang bao phủ.
Kha Chấn Thiên đi lên một bước, cảm nhận được trận pháp này mạnh mẽ thì bỏ ngay ý định dùng thủ đoạn cường ngạnh bài trừ trận pháp này.
Chỉ thấy hắn tiện tay móc một chiếc thanh đồng cổ đăng ra, cổ đăng rực sáng, Kha Chấn Thiên cầm Thanh Đồng Đăng trong tay, đi tới trận pháp đó.
Đồng thời, cảnh tượng quỷ dị xuất hiện.
Màn sáng năm màu bên ngoài động phủ này lại đong đưa theo ánh đèn.
Sau một khắc, màn sáng này tách ra tạo thành một con đường, con đường đi vào động phủ!
Nhìn thấy vậy, Kha Chấn Thiên nhếch miệng lên, mừng rỡ như điên.
Không hề nghĩ ngợi, hắn trực tiếp cất bước đi vào trong động phủ.
Trong động phủ, vô cùng sạch sẽ gọn gàng, không có vì chủ nhân không ở trong một thời gian dài mà có tro bụi.
Đi vào động phủ, thấy trong động phủ chỉ có một cái bàn đá, một cái ghế, mà chỗ sâu nhất trong động phủ thì trưng bày hai cái kệ.
Mà dưới kệ thì là một cái bồ đoàn bình thường.
Nhìn thấy hai cái kệ này, Kha Chấn Thiên mừng như điên, không hề nghĩ ngợi, Kha Chấn Thiên nhanh chóng đi lên, đi tới trước cái kệ.
Thấy trên kệ viết từng cái nhãn.
"Hỗn Nguyên Vô Cực Công."
"Độ Kiếp Dẫn Thần Nhập Hóa Pháp."
"Càn Khôn Diệt Tiên Thí Thần Kinh."
Nhìn từng cái nhãn này đều là công pháp thanh danh hiển hách, hơi thở Kha Chấn Thiên cũng bắt đầu dồn dập lên. Những cái này đều là công pháp thượng cổ trong truyền thuyết!
Đã thất truyền từ lâu.
Bây giờ lại bị hắn tìm được ở chỗ này!
Kha Chấn Thiên không kịp chờ đợi đi lên, lật xem.
Nhưng mà chỗ được dán nhãn trên kệ hoàn toàn không có gì cả, một chút cũng không có.
Chuyện là như thế nào?
"Thật là đáng tiếc!"
Kha Chấn Thiên cười khổ lắc đầu, làm hắn mừng hụt, chỗ này không có gì cả.
Liếc một cái, trên gương mặt Kha Chấn Thiên lại lộ ra một tia hi vọng!
Chỉ thấy dưới cùng của kệ có một bình ngọc!
Không hề nghĩ ngợi, Kha Chấn Thiên đi tới cầm bình ngọc lên.
Bình ngọc hoàn hảo không chút tổn hại, mở nắp bình ngọc, một mùi thơm thanh nhã bay ra.
Ngửi được mùi này, Kha Chấn Thiên cảm giác nhận cảnh giới bị đình trệ đã lâu của mình hơi buông lỏng một chút!
Như chợt nghĩ ra cái gì, Kha Chấn Thiên cuồng hỉ kêu lên!
Cũng chỉ có Độ Kiếp Đan đã thất truyền từ thượng cổ mới có thể khiến cho cảnh giới đình trệ đã lâu của hắn hơi buông lỏng một chút!
Dù sao, từ thời kỳ thượng cổ, Độ Kiếp Đan chính là tiên đan được chuyên dùng để đột phá cảnh giới Độ Kiếp!
Chỉ có tiên đan mới có thể để cho người tu hành Độ Kiếp đột phá cảnh giới!
"Lại có ba viên!"
Dùng thần thức thăm dò một phen, lại phát hiện trong bình ngọc đó có tới ba viên đan dược màu vàng, lớn chừng ngón cái!
Nhìn thấy ba viên Độ Kiếp Đan này, Kha Chấn Thiên mừng rỡ không thôi, nắm chặt bình ngọc, có ba viên Độ Kiếp Đan này, Kha Chấn Thiên tự tin mình có thể bước vào Độ Kiếp đỉnh phong!
Thậm chí nếu vận khí tốt, chuẩn bị sung túc thì nói không chừng có thể đột phá Độ Kiếp đỉnh phong, bước vào cảnh giới Tiên trong truyền thuyết!
Hít một hơi thật sâu, Kha Chấn Thiên coi như trân bảo, cất bình ngọc vô.
Trong mắt Kha Chấn Thiên thì độ quý giá của sáu cái Tiên Khí bị mất đó kém xa ba viên Độ Kiếp Đan này!
Mừng rỡ cất bước, đi ra khỏi toà động phủ này, Kha Chấn Thiên vội vàng cất bước đi sâu vào trong di tích Cửu Vĩ Thiên Hồ.
Mà lúc này, trong đại điện ở phía sau, cuối cùng mấy người Hổ Sát, Kim Sí Đại Bằng cũng vơ vét sạch sẽ toàn bộ mười ba cái phòng.
"Kha Chấn Thiên đâu?"
Lúc này, bọn người Trương Thiệu nhìn Hổ Sát, Kim Sí Đại Bằng, hô nghi hỏi.
Mười ba cái phòng, Hổ Sát và Kim Sí Đại Bằng tổng cộng vơ vét năm cái, mà tám cái còn lại đều thuộc về ba người Trương Thiệu.
"Hình như hắn không có đi vào tòa đại điện này."
Hổ Sát nhớ lại, nói.
"Không được!"
Lý Trường Hoa biến sắc, vội vàng hét lớn: "Chắc chắn Kha Chấn Thiên đã đi những chỗ khác, đi nhanh lên!"
Những người khác cũng kịp phản ứng, Kha Chấn Thiên không đi vào tòa đại điện này, sợ là đã đi vơ vét mấy chỗ khác có cất giấu nhiều bảo bối hơn.
Đám người lấy lại tinh thần, đi thẳng vào phía sau đại điện.
Nhưng chờ đám người là một cái động phủ đã bị vơ vét sạch sẽ!
"Tiếp tục đuổi theo!"
Thấy cảnh này, sắc mặt đám người Trương Thiệu càng thêm khó coi, bọn họ biết, Kha Chấn Thiên vơ vét sạch sẽ hết mọi chỗ tốt!
Đám người nổi giận đùng đùng đuổi theo.
Mà lúc này, di tích Cửu Vĩ Thiên Hồ, trên một ngọn núi cao trong chỗ sâu nhất. Nơi này cuồng phong giận dữ rít gào, còn có từng đạo lôi đình đang không ngừng oanh kích. Mà trên chỗ cao nhất của ngọn núi có một thân ảnh. Chín cái đuôi to lớn bị lôi đình oanh tạc khô héo.
Nhìn thấy thân ảnh này, Kha Chấn Thiên hít sâu một hơi. Lúc này, hắn lấy hai con từ trong ngực ra, chính là tiểu bạch hồ rơi vào ngủ say.
"Cuối cùng chúng ta cũng đợi được đến ngày nay!”
Kha Chấn Thiên hai mắt đỏ thẫm, thân thể cũng vì mừng rỡ điên cuồng mà trở nên run rẩy.
Hắn nắm chặt hai con tiểu bạch hồ, sau đó cất bước đi thẳng lên đỉnh núi bị lôi đình đánh nổ đó.
Đang lúc Kha Chấn Thiên đi lên đỉnh núi thì sau lưng có mấy tiếng xé gió vang lên.
Không cần quay đầu lại thì Kha Chấn Thiên cũng biết, mấy tiếng xé gió đó chắc chắn là năm người Hổ Sát, Trương Thiệu!
Bây giờ, vì kế hoạch này mà Kha Chấn Thiên đã tính toán trăm năm mới được một cơ hội.
Cho dù như thế nào, hắn tuyệt đối không cho phép có bất kỳ ai ngăn cản hắn!
Kha Chấn Thiên sắc mặt dữ tợn cất bước, đi thẳng về hướng ngọn núi.
Bọn người Hổ Sát và Trương Thiệu cũng nhìn thấy Kha Chấn Thiên phi nước đại về hướng ngọn núi.
Đám người ngẩng đầu, kinh hãi nhìn lên thân ảnh đang gầm thét trên ngọn núi.
Chín cái đuôi to lớn đang không ngừng đung đưa, lôi đình kinh khủng không ngừng từ trên không hạ xuống, đánh lên chín cái đuôi đó.
Mỗi một lần oanh tạc đều khiến cho cái đuôi to lớn đó xẹt ra nhiều tia lửa.
Tiếng kêu thê lương, tiếng rống giận dữ từ trong miệng Cửu Vĩ Hồ vang ra.
Rống!
Mỗi một tiếng rống giận đều khiến cho ngọn núi cao này không ngừng đong đưa.
Thấy cảnh này, bọn người Hổ Sát trong lòng giật thót, hai mắt trừng trừng, hít vào một ngụm khí lạnh.
"Cái này. . . rốt cuộc đó là thứ gì!"
"Là ai khốn loại yêu thú kinh này ở chỗ này?"
"Tê, chẳng lẽ, mục đích Kha Chấn Thiên tới nơi này là vì con yêu thú này!"
"Sợ là yêu thú này là thượng cổ Cửu Vĩ Thiên Hồ tộc, bây giờ ít nhất cũng là cảnh giới Tiên, nếu thoát khốn thì toàn bộ thế giới cũng sẽ trọng thương!”