Bọn người Hổ Sát bàn tán ầm ĩ, vẻ mặt chấn động và kinh hoảng.
Chuyện này quá kinh khủng!
"Tuyệt đối không thể để cho Cửu Vĩ Thiên Hồ xuất thế!"
Trương Thiệu hung tợn nhìn Hổ Sát và Kim Sí Đại Bằng một cái, sau đó nói với hai người Triệu Thanh Sơn và Lý Trường Hoa.
Mặc dù không biết rốt cuộc Cửu Vĩ Thiên Hồ bị cầm tù này có phải là vị ở thượng cổ đó hay không nhưng cho dù nó có thân phận gì thì cũng không thể để cho nó thoát ra được!
Dù là bây giờ Hổ Sát và Kim Sí Đại Bằng còn ở bên cạnh, hai người này cũng là yêu quái, chắc chắn bọn họ vui lòng khi nhìn thấy yêu tộc thế lớn!
Bọn người Trương Thiệu không ngừng liếc qua liếc lại Hổ Sát và Kim Sí Đại Bằng, sau đó liên tục gật đầu.
"Xông lên bắt Kha Chấn Thiên trước đã!"
Lý Trường Hoa nóng lòng nhất, chỉ nói một câu như vậy rồi xông thẳng lên đỉnh núi.
"Tốt nhất là các ngươi đừng nhúng tay, nếu không thì đừng trách chúng ta tâm ngoan thủ lạt, ra tay vô tình!"
Triệu Thanh Sơn nhìn Hổ Sát và Kim Sí Đại Bằng một cái, cười lạnh uy hiếp.
Hai người cũng không thèm để ý tới Hổ Sát và Kim Sí Đại Bằng, trực tiếp là hóa thành một đạo ánh sáng phóng lên ngọn núi!
Mà Hổ Sát và Kim Sí Đại Bằng thì hoàn toàn không thèm để ý tới chuyện này.
Cho dù là Cửu Vĩ Thiên Hồ trên ngọn núi hay là lời uy hiếp của những người đó.
Lúc này, Hổ Sát và Kim Sí Đại Bằng ánh mắt lấp lóe nhìn không trung xa xa.
Nhưng mà chỗ đó lại rỗng tuếch, không có cái gì.
"Tham kiến chủ thượng!"
"Tham kiến chủ thượng!" Nhưng Kim Sí Đại Bằng và Hổ Sát lại đồng thời chắp tay, gấp gáp nói. Lời vừa dứt, trên bầu trời vốn không có vật gì đó lại đột nhiên xuất hiện một lằn gợn sóng. Sau đó, trong ánh mắt kính sợ của Hổ Sát và Kim Sí Đại Bằng, Tô Tiểu Bạch dần dần hiện ra.
"Chủ thượng ở đây, quá tốt rồi!"
"Ha ha, có chủ thượng ở đây, Đãng Ma Tông, Ngự Kiếm Môn gì đó đừng hòng khi dễ chúng ta!"
Hai mắt Hổ Sát và Kim Sí Đại Bằng tỏa ánh sáng, vẻ mặt kích động kêu to.
Tô Tiểu Bạch thấy hai người này kích động như thế thì nhếch môi mỉm cười, cũng không nhiều lời mà ngẩng đầu nhìn lên trên ngọn núi.
Lôi đình bạo liệt vẫn đang không ngừng bổ xuống dưới, đánh lên trên thân thể Cửu Vĩ Thiên Hồ.
Trong mắt Hổ Sát và Kim Sí Đại Bằng, mỗi một đạo lôi đình đó đều ẩn chứa lực lượng cực kỳ kinh khủng, nếu đổi thành hai người bọn họ thành đối tượng bị lôi đình đánh xuống.
E là chỉ cần hai đạo lôi đình thì có thể đánh nổ bọn họ!
Nhưng là bây giờ, vị Cửu Vĩ Hồ này đã bị khóa ở đây không biết bao lâu, cũng không biết nó đã bị lôi đình oanh tạc bao lâu.
Mặc dù như thế, Cửu Vĩ Hồ đó vẫn hoàn chỉnh, chỉ có chút tổn thương mà thôi!
. . . . .
"Chủ thượng, rốt cuộc con Cửu Vĩ Hồ đó là cảnh giới gì, sao đáng sợ như vậy!"
Hổ Sát không nhịn được rung động trong lòng, sắc mặt lạnh lẽo nói.
"Ít nhất cũng là cảnh giới Tiên, nếu không thì hoàn toàn không gánh được nhiều đạo lôi đình như vậy!"
Kim Sí Đại Bằng ở bên cạnh, hít một hơi khí lạnh nói.
"Là cảnh giới Đại La Kim Tiên."
Tô Tiểu Bạch biết hai người này hiếu kì, nhìn Cửu Vĩ Thiên Hồ đó, ánh mắt lấp lóe nói.
"Đại La Kim Tiên! Hít!"
"Vậy mà là Tiên thật, hơn nữa còn là Đại La Kim Tiên, cái này. . . cũng quá mạnh mẽ!"
Hai người Kim Sí Đại Bằng và Hổ Sát liếc nhau, hai mắt trừng trừng, vẻ mặt chấn động và kinh hãi, hít một hơi khí lạnh.
Từ thời kỳ Thượng Cổ đến nay, đừng nói là Tiên, ngay cả cảnh giới Độ Kiếp cũng không có ai đột phá!
Tất cả mọi người bị vây ở Độ Kiếp đỉnh phong, không tiến thêm được.
Cho dù thiên tư thiên phú của ngươi yêu nghiệt cỡ nào!
Trước đó, Hổ Sát và Kim Sí Đại Bằng hoàn toàn không ngờ, trên thế giới này sẽ có cảnh giới Tiên.
Nhưng bây giờ, hai người tận mắt nhìn thấy, một vị Tiên!
Hơn nữa còn là Đại La Kim Tiên!
Sao có thể không khiến cho hai người chấn động và kinh hãi được!
Mà đúng vào lúc này, chỉ thấy nơi xa đột nhiên xuất hiện từng đạo quang mang!
Một tiếng rống thê lương giận dữ vang lên trên ngọn núi!
Trong cuồng bạo kình phong gào thét, vô tận lôi đình bỗng nhiên rơi xuống, nện lên người Cửu Vĩ Thiên Hồ đó.
Cửu Vĩ Thiên Hồ thân thể cao lớn, giống như là một dãy núi liên miên không dứt.
Người ở trước mặt nó thì nhỏ bé giống như là một hạt hạt cát.
"A! Đừng để ta ra ngoài! Nếu như ta thoát ra được chắc chắn huyết tẩy thiên hạ! Giết hết tất cả!"
Cửu Vĩ Thiên Hồ rống lên một tiếng tràn đầy oán hận, giận dữ!
Oán hận nồng đậm khiến cho tất cả mọi người kinh hãi.
Không chỉ đám người Trương Thiệu sắc mặt cuồng biến, ngay cả sắc mặt Hổ Sát và Kim Sí Đại Bằng cũng trở nên khó coi.
Không cần nghĩ cũng biết, bây giờ trong lòng Cửu Vĩ Thiên Hồ này chỉ có cừu hận, nếu thoát khốn thì e là nó sẽ không để ý tất cả mà giết sạch tất cả mọi người và yêu quái!
Lúc này, ngay cả Hổ Sát và Kim Sí Đại Bằng cũng không hi vọng Cửu Vĩ Thiên Hồ có thể thoát khốn.
"Nhất định phải ngăn cản hắn!"
Trương Thiệu ánh mắt ngưng trọng, vẫn luôn khóa chặt Kha Chấn Thiên đang phi nước đại ở phía trước. Kha Chấn Thiên lại hoàn toàn không để ý đến sau lưng, những người này bối rối, không ngừng phi nước đại tới trước, cuối cùng vượt qua ngọn núi này, đi lên đỉnh núi.
"Rống!"
Vừa tới đến đỉnh núi, dưới chân vị Cửu Vĩ Hồ to lớn này, ngửa đầu nhìn lại, không đợi hắn nói chuyện, Cửu Vĩ Thiên Hồ đó liền rống giận gào thét một tiếng. Kình phong gào thét kịch liệt, Kha Chấn Thiên có cảm giác như mình sắp bị kình phong này xé rách. Trong lòng càng thêm kích động!
Dù sao hắn cũng là Độ Kiếp hậu kỳ, mà vị Cửu Vĩ Thiên Hồ trước mắt này đã bị khóa ở nơi này chừng trăm ngàn năm, người bị thương nặng, cho dù như thế nhưng vẫn có lực lượng mạnh mẽ!
"Lão tổ tại thượng, tử tôn bất hiếu đến đây nghĩ cách cứu viện lão tổ thoát khốn!"
Kha Chấn Thiên không hề nghĩ ngợi, vội vàng chắp tay nói.
Nhưng Cửu Vĩ Thiên Hồ to lớn hoàn toàn không có chú ý tới hắn, bởi vì ở trong Cửu Vĩ Thiên Hồ, bọn người Kha Chấn Thiên như là loại kiến cỏ tầm thường. . . .
Ai sẽ chú ý sâu kiến?
Cho dù sâu kiến bò qua ngay dưới chân ngươi.
Thấy Cửu Vĩ Thiên Hồ vẫn ngẩn đầu lên trời gào thét, không hề chú ý tới mình, Kha Chấn Thiên cười khổ.
Sau đó lấy hai con tiểu bạch hồ ngủ mê trong ngực ra.
Hai con tiểu bạch hồ này mới vừa xuất hiện, trong nháy mắt, một ánh mắt rơi vào trên người tiểu bạch hồ.
"Cái này. . . Đây là. . ."
Mới vừa rồi Cửu Vĩ Thiên Hồ còn rơi vào cuồng bạo, điên cuồng nhưng trong nháy mắt khi cảm nhận được hai con tiểu bạch hồ này thì bình tĩnh lại, cúi đầu nhìn lại.
"Đây là hồn phách của lão tổ ngài. . ."
Kha Chấn Thiên cẩn thận từng li từng tí, cung kính ngẩng đầu lên nói.
Trong Thanh Khâu có một tin tức mà chỉ có từng đời tộc trưởng mới biết.
Tin tức này chưa hề truyền ra ngoài, còn bị từng đời tộc trưởng bảo tồn vô cùng nghiêm mật.
Thậm chí tin tức này còn không được ghi chép lại.
Mấy vạn năm trước Cửu Vĩ Thiên Hồ cũng không có biến mất, cũng không có chết đi mà bị cừu địch trấn áp bên trong di tích!
Mà Cửu Vĩ Thiên Hồ mạnh mẽ, lúc ấy cũng đã bước vào nửa bước Hỗn Nguyên Kim Tiên.
Nhưng vì lúc ấy Cửu Vĩ Thiên Hồ tu luyện một loại thần thông, phân thần hồn của mình ra ba phần.