"Đi chết đi!"
Tôn Hùng điên cuồng gầm lên.
Nhìn Tôn Hùng rơi vào điên cuồng, đã không có lý trí, Tô Tiểu Bạch nhíu mày.
Rốt cuộc Tôn Hùng này làm sao vậy, nhìn thấy yêu quái thì lại táo bạo như vậy.
Chẳng lẽ yêu quái có thù giết cha với hắn?
Thâm thù đại hận gì mà có thể khiến hắn rơi vào tình trạng như thế?
Mặc dù trong lòng không hiểu nhưng Tô Tiểu Bạch cũng không nương tay.
Chỉ thấy hắn vung tay lên, một điểm quang mang từ trong tay hắn bay ra.
Quang mang ấy bay lên không trung, không ngừng mở rộng, chỉ trong nháy mắt thì hóa thành một cái ấn lớn như núi cao!
Cái ấn này bốn phía điêu khắc sông núi cỏ cây, chim thú trùng cá, thậm chí còn có nhân loại khẩn cầu trời xanh, đánh lửa!
Dưới ấn thì là khắc ba chữ to.
Trấn Thiên Ấn!
Trấn Thiên Ấn mới vừa xuất hiện thì có uy áp kinh khủng khuếch tán ra trong nháy mắt.
Từng đạo lôi đình màu tím điên cuồng đánh tới giống như là bị khí thế kinh khủng của Trấn Thiên Ấn phát ra ảnh hưởng.
Không gian cũng bắt đầu vặn vẹo, tốc độ của đạo lôi đình màu tím đó giảm mạnh.
Tựa như là rơi vào trong vũng bùn, không thể đi lên!
"Trấn áp."
Tô Tiểu Bạch tiện tay điểm một cái, lạnh nhạt nói.
Trong tiếng nổ vang của lôi đình cuồng bạo, giọng nói lạnh nhạt này lại vang vọng bên tai của tất cả mọi người đang ở đây.
Giống như giọng nói này vọng ra từ trong đầu của bọn họ! Giờ phút này, Trấn Thiên Ấn bằng thanh đồng không có gì nổi bật đó bỗng nhiên tỏa ra hào quang sáng chói! Hào quang chiếu sáng vùng trời này, trùng rắn chim thú, sông núi biển hồ, cỏ cây dòng sông, hiện ra trên không trung. Trên bầu trời còn có tiếng khẩn cầu vô cùng huyền diệu.
Hổ Sát, Kim Sí Đại Bằng và hai vị trưởng lão Tử La Tông kinh hãi ngẩng đầu nhìn lên không trung. Chỉ thấy một đám người đột nhiên xuất hiện trên không trung!
Đám người này giống như là những nhân loại đầu tiên xuất hiện khi trời đất còn vào thuở sơ khai.
Những nhân loại này mặc da thú, miễn cưỡng che lại bộ phận nhạy cảm, vô cùng thành kính quỳ trên đất, ngẩn mặt lên trời cầu khẩn gì đó.
Mà những người khác thì đang đánh lửa.
Thời khắc này, tiếng nỉ non cầu khẩn đó đột nhiên lớn hơn.
Vang vọng trong tai của mọi người.
Bọn người Hổ Sát ngu ngơ nhìn lên cảnh tượng không ngừng hiện ra trên thiên không, đứng ngẩn ngơ tại chỗ...
Ngay cả Tôn Hùng đã rơi vào điên cuồng, nhưng khi cảm nhận được tiếng nỉ non cầu khẩn từ nơi xa xăm vọng lại thì cũng sững sờ, khôi phục bình tĩnh trong chốc lát.
Nhưng sau một khắc, Tôn Hùng càng thêm táo bạo, điên cuồng!
"Còn nói ngươi không phải yêu nghiệt, không phải ma đầu, vậy mà dùng phương thức quỷ dị này để ảnh hưởng thần hồn người khác!"
Chỉ thấy hai mắt hắn đỏ thẫm, trừng mắt nhìn Tô Tiểu Bạch, phẫn nộ quát.
"Hôm nay bản tọa sẽ thay trời hành đạo, diệt trừ tất cả các ngươi!”
Oanh!
Vừa dứt lời, thân thể Tôn Hùng căng cứng, tất cả linh lực trên người điên cuồng bạo động, không ngừng tràn vào trong lôi đình màu tím đang vặn vẹo đó!
Oanh!
Oanh!
Oanh!
Một tiếng nổ vang, quang mang màu tím bắn ra, trong nháy mắt uy áp kinh khủng quét qua bốn phía!
Nhưng cho dù những lôi đình màu tím cuồng bạo, ẩn chứa lực lượng vô tận đó giãy giụa như thế nào thì cũng không thể thoát ra khỏi vũng bùn vô hình trên thiên không được.
Oanh!
Trên bầu trời, cảnh tượng các loại phi cầm tẩu thú, núi non sông ngòi đột nhiên tỏa hào quang rực rỡ, Trấn Thiên Ấn lớn núi cao trấn áp xuống!
Trấn Thiên Ấn mang theo lực lượng kinh khủng, như hủy thiên diệt địa, trực tiếp đánh lên lôi đình màu tím bị kẹt trong vũng bùn vô hình đó!
Ngàn vạn đạo lôi đình màu tím như cũng cảm nhận được nguy cơ mãnh liệt.
Lúc này, nó không ngừng vặn vẹo, bộc phát ra lực lượng càng thêm mãnh liệt, càng thêm cuồng bạo.
Nhưng Trấn Thiên Ấn mang theo uy thế như có thể trấn áp tất cả vạn vật trong thiên địa rơi xuống.
Trong nháy mắt, bao phủ lôi đình màu tím cuồng bạo đó!
Oanh!
Trong nháy mắt, một tiếng nổ kinh khủng vang lên, lôi đình màu tím kinh khủng không ngừng oanh tạc Trấn Thiên Ấn đang trấn áp xuống.
Nhưng hào quang do Trấn Thiên Ấn phát ra không bị lôi đình màu tím này rung chuyển chút nào.
Oanh!
Trấn Thiên Ấn vô tình rơi xuống, cho dù những lôi đình đó giãy giụa như thế nào thì cũng bị Trấn Thiên Ấn đánh thành hư vô.
Một tiếng ầm ầm vang lên, chỉ trong chốc lát, tất cả lôi đình cuồng bạo bị Trấn Thiên Ấn trấn áp!
Ngay cả một chút vết tích cũng không còn.
Chỉ có từng đạo linh lực màu tím không ngừng khuếch tán ra bốn phía trên không, như đang chứng minh cho mọi người biết vụ nổ mới nãy kinh khủng cỡ nào.
Khi hai vị trưởng lão Tử La Tông đứng bên quan chiến nhìn thấy cảnh này thì lập tức hít một hơi khí lạnh, mặt mũi tràn đầy kinh hãi.
Mặc dù nhìn chiến tích của Tô Tiểu Bạch khi giao thủ với Tôn Hùng trước đó thì cũng biết Tôn Hùng không thể nào thủ thắng.
Nhưng hai người không ngờ, một đòn toàn lực mà Tôn Hùng nén giận đánh ra lại bị Tô Tiểu Bạch trấn áp dễ dàng và hời hợt như vậy. Hoàn toàn không thấy Tôn Hùng phản kháng... Chênh lệch quá lớn. Lớn đến mức có thể nói là Tô Tiểu Bạch đang nghiền ép đối thủ!
Trong điên cuồng, Tôn Hùng hoàn toàn không chút kinh hãi, chỉ muốn ra tay lần nữa, giết sạch ba người Tô Tiểu Bạch và Kha Tuyết Kha Sương. Chỉ thấy toàn thân hắn phát ra tiếng nổ lốp bốp, mặt mũi đỏ thẫm giống như máu trên toàn thân đang chảy ngược.
Khí thế trên người đang không ngừng tăng vọt.
Thấy cảnh này, Tô Tiểu Bạch nhíu mày, mất hết kiên nhẫn.
Hắn không muốn lãng phí thời gian, lại càng không thích phiền phức, Tô Tiểu Bạch lại điểm một cái.
Trấn Thiên Ấn trấn áp vô số lôi đình đó bỗng nhiên chấn động, sau đó bay lên không dưới ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người.
Trong chớp mắt đã vọt lên trên đỉnh đầu của Tôn Hùng đang điên cuồng.
Sau đó Trấn Thiên Ấn tỏa hào quang rực rỡ, rơi xuống với uy thế không thể ngăn cản.
"Đạo hữu... xin đạo hữu thủ hạ lưu tình! Tha cho Tôn Hùng trưởng lão một mạng!"
"Tôn Hùng trưởng lão không thể chết, nếu đạo hữu giết Tôn Hùng trưởng lão thì chuyện này không thể quay đầu lại được nữa! Đạo hữu thủ hạ lưu tình!"
Thấy cảnh này, hai vị trưởng lão Tử La Tông đang quan chiến lập tức hồn vía lên mây, sắc mặt đại biến, nghẹn ngào hét lớn.
Mặc dù Tôn Hùng chỉ là Độ Kiếp hậu kỳ nhưng hắn cũng là cường giả số một số hai trong Tử La Tông.
Chỉ thua tông chủ Tử La Tông.
Nếu cường giả có sức chiến đấu mạnh mẽ như này vẫn lạc ở đây thì cũng là một đả kích không nhỏ với Tử La Tông.
Nhưng trong ánh mắt tuyệt vọng của hai người, Trấn Thiên Ấn giống như núi cao đó rơi xuống.
Oanh!
Tôn Hùng đang điên cuồng, lôi đình quấn quanh người, hai mắt đỏ thẫm, bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy Trấn Thiên Ấn lớn như núi cao, che khuất bầu trời đang rơi xuống.
Oanh!
Gặp nguy hiểm sống chết, trong nháy mắt, Tôn Hùng tỉnh táo lại, hoảng sợ trừng to hai mắt.
"Không!"
Tôn Hùng hét lớn một tiếng, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.