Giọng nói lạnh nhạt của Tô Tiểu Bạch vang lên khiến Triệu Càn Thiên và hai vị trưởng lão khác lấy lại bình tĩnh sau cơn khiếp sợ.
Lúc này, ánh mắt của những người này, bao gồm cả Triệu Càn Thiên khi nhìn Tô Tiểu Bạch đều tràn đầy hoảng sợ!
Thực lực của Tô Tiểu Bạch quá mạnh mẽ, mạnh mẽ đến Triệu Càn Thiên đã đứng trên đỉnh thế giới này cũng hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn.
Thậm chí còn bị Tô Tiểu Bạch đánh bại dễ như trở bàn tay.
Thậm chí Triệu Càn Thiên còn không biết rốt cuộc Tô Tiểu Bạch là cảnh giới gì!
Cảm nhận được sự lạnh lẽo trong giọng nói và ánh mắt lạnh như băng của của Tô Tiểu Bạch, sắc mặt Triệu Càn Thiên đại biến.
Không cần suy nghĩ, hắn quay đầu chạy thục mạng!
Hai vị trưởng lão Tử La Tông trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Triệu Càn Thiên đang chật vật chạy trốn.
Nhưng sau một khắc, chỉ thấy một đạo kiếm quang sắc bén phóng lên tận trời, đạo kiếm quang này tỏa ra khí tức cực kỳ kinh khủng!
Tốc độ cực nhanh, trong giây lát đã đuổi kịp Triệu Càn Thiên đang toàn lực phi nước đại.
Triệu Càn Thiên cũng cảm nhận được đạo kiếm quang kinh khủng như muốn chém vỡ thiên địa sau lưng, lập tức bị dọa đến hồn phi phách tán, cực kỳ sợ hãi.
Không hề nghĩ ngợi, điều động tất cả lực lượng trong thân thể, chỉ thấy trên người hắn hiện ra từng đạo quang mang màu đỏ thắm.
Quang mang này không ngừng bốc hơi, trong nháy mắt đã hóa thành một tầng khôi giáp dày cộp, nặng nề, bao trùm trên người Triệu Càn Thiên.
Cái áo giáp này cực kỳ kiên cố.
Ngoại trừ ngạnh kháng một đạo kiếm quang đó ra thì Triệu Càn Thiên không nghĩ ra được cách nào khác để chạy thoát.
Bởi vì một khi bị kiếm quang này cuốn lấy, khiến cho tốc độ bỏ chạy của hắn giảm xuống, vậy thì hắn sẽ phải đối mặt với đòn tấn công như vũ bão của Tô Tiểu Bạch! Oanh! Sau một khắc, bạo tạc mãnh liệt vang vọng thiên địa trong nháy mắt, kiếm quang sắc bén chém lên áo giáp tỏa ra quang mang màu đỏ thắm.
Kiếm quang bộc phát, năng lượng cực kỳ kinh khủng không ngừng trút xuống, cảm nhận được nguy hiểm kịch liệt, áo giáp quang mang màu đỏ thắm đó không ngừng tỏa ra hào quang sáng chói, muốn ngăn cản đạo kiếm quang cực kỳ sắc bén này. Nhưng sau một khắc, trong ánh mắt kinh hồn mất phách của Triệu Càn Thiên. Khải giáp cực kỳ kiên cố này lại vang lên từng tiếng ken két!
Oanh!
Vết rách không ngừng khuếch tán ra bốn phía như mạng nhện.
Sau một khắc, bộ áo giáp này bị kiếm quang chém vỡ, hóa thành từng cái mảnh vỡ bắn tung toé ra bốn phía, mà kiếm quang sắc bén đó lại không dừng lại chút nào.
Phập một tiếng, đâm thủng Triệu Càn Thiên!
Tiếng da thịt bị vật dụng sắc bén đâm qua từ trên người Triệu Càn Thiên vang lên.
Sau một khắc, Triệu Càn Thiên đang cuống quít chạy trốn dừng lại.
Vẻ mặt mờ mịt và kinh hoảng nhìn vết thương to bằng miệng chén xuất hiện trên ngực...
Xuyên từ sau lưng ra tận trước ngực…
Trên vết thương còn có kiếm ý cực kỳ sắc bén đang không ngừng đi xuyên qua vết thương vào trong thân thể, không ngừng phá hoại.
Phốc phốc!
Phun một ngụm máu tươi, hai mắt Triệu Càn Thiên tối sầm lại, từ trên không trung rớt xuống, sau đó nằm bẹp dưới đất.
Mất hết sức sống.
Cuối cùng vẫn chết thảm dưới đạo kiếm quang đó.
Thấy cảnh này, hai vị trưởng lão Tử La Tông đang đứng nơi xa quan sát mặt không chút máu, thân thể run rẩy.
Tông chủ Tử La Tông, Độ Kiếp đỉnh phong, chết...
Hơn nữa còn chết thê thảm như thế, không chút sức đánh trả trước mặt người đó.
Trong lòng hai người tràn đầy kinh hoảng và sợ hãi.
Đã chọn giận Tô Tiểu Bạch, khiến hắn trực tiếp ra tay giết Triệu Càn Thiên, bọn họ sợ Tô Tiểu Bạch sẽ ra tay giết luôn bọn họ để diệt khẩu.
Thậm chí hai người không dám có bất kỳ động tác nào, sợ khiến cho Tô Tiểu Bạch chú ý.
Nhưng Tô Tiểu Bạch hoàn toàn không thèm để ý tới hai vị trưởng lão Tử La Tông đó mà ôm hai tỷ muội Kha Sương và Kha Tuyết, mặt không cảm xúc nhìn Triệu Càn Thiên đã chết, quay đầu chuẩn bị rời khỏi đây.
Hổ Sát và Kim Sí Đại Bằng thấy thế thì cũng vội bay lên, nhanh chóng đi tới bên cạnh Tô Tiểu Bạch, chuẩn bị đi theo Tô Tiểu Bạch.
Nhưng đúng lúc này, Tô Tiểu Bạch đang chuẩn bị cất bước rời đi thì lại đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn lên bầu trời xa xăm.
Hổ Sát và Kim Sí Đại Bằng thấy thế thì vẻ mặt khó hiểu, cũng quay đầu nhìn lại.
Thì thấy có từng bóng người lần lượt xuất hiện trên bầu trời, đang nhanh chóng chạy tới.
"Đây là..."
Kha Tuyết thấy vậy thì cũng khó hiểu, muốn lên tiếng hỏi.
"Là trưởng lão tông môn ta đến rồi!"
Kha Tuyết còn chưa kịp lên tiếng hỏi thì đã nghe hai vị trưởng lão Tử La Tông đứng ở cách đó không xa kích động nói.
Nghe vậy, Tô Tiểu Bạch nhíu mày.
"Sao mới đánh già xong thì trẻ kéo tới?”
Vừa dứt lời thì từng bóng người trên bầu trời đã chạy tới, nhanh chóng đáp xuống bên cạnh hai vị trưởng lão Tử La Tông.
"Lý Thành, Triệu Tán, tông chủ đâu?"
Sau khi mười ba bóng người đáp xuống, một nam tử mặt chữ quốc trong đó đi lên một bước, quan sát mấy người Tô Tiểu Bạch, sau đó liếc nhìn bốn phía, hỏi. Lý Thành và Triệu Tán là tên của hia vị trưởng lão Tử La Tông đang quan chiến nãy giờ, nghe hỏi như thế thì hai người cười khổ đáp.
"Tông chủ... Tông chủ chết rồi..."
"Cái gì!"
"Tông chủ chết! Là ai giết tông chủ, chẳng lẽ là Vực Ngoại Thiên Ma trong Thâm Uyên Cốc lao ra ngoài!"
"Tông chủ chết như thế nào, tông chủ đã chết, tại sao hai người các ngươi còn sống!"
Nghe nói như thế, hơn mười vị trưởng lão Tử La Tông vừa mới chạy tới lập tức nghẹn ngào gào lên, sắc mặt cực kỳ khó coi, vẻ mặt chấn kinh và không thể tin nổi.
"Không thể nào, tông chủ là cường giả Độ Kiếp đỉnh phong, trong thiên hạ này có ai giết được tông chủ!"
Mà nam tử mặt chữ quốc đó bước lên một bước, cắn răng nghiến lợi, trừng mắt quát hỏi Lý Thành và Triệu Tán.
"Là..." Hai người bị hỏi tới á khẩu không trả lời được, sắc mặt tái nhợt nhìn Tô Tiểu Bạch.
"Chính là hắn giết tông chủ... thi thể của tông chủ còn ở đây..."
Nghe hai người nói, lúc này nam tử mặt chữ quốc mới phát hiện ra Triệu Càn Thiên nằm trong vũng máu.
Trừng to hai mắt, ánh mắt tràn đầy chấn kinh và không thể tin, sau đó vội vàng đi lên hai bước, quỳ gối bên cạnh thi thể Triệu Càn Thiên.
Hai mắt đỏ thẫm, hai tay nắm chặt.
"Tông chủ... ngươi... ngươi lại chết đi như vậy…”
"Cho dù là ai giết ngươi thì trên dưới Tử La Tông cũng sẽ không buông tha cho hắn, Bao Đồng ta thề, nhất định sẽ giết chết hắn để báo thù cho ngươi!”
Giọng nói bạo ngược, tràn đầy thù hận khiến tất cả trưởng lão Tử La Tông cũng choáng váng.
Những trưởng lão này nhìn Triệu Càn Thiên nằm trong vũng máu, vẻ mặt khó mà tin được, sau đó bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Tô Tiểu Bạch.
"Giết chưởng môn Tử La Tông ta mà còn muốn đi, hôm nay ngươi không đi được, ta phải lấy mạng của ngươi để báo thù cho tông chủ Tử La Tông!"
"Giết hắn, báo thù cho tông chủ!”
"Tặc tử, dám giết chưởng môn Tử La Tông ta, trên dưới Tử La Tông thề không đội trời chung với ngươi!"