Hắn gầm lên một tiếng, trường thương trong tay phát ra kim sắc quang mang như một cột sáng nối thẳng lên trời, hóa thành một cự nhân mặc áo giáp, cầm trường thương màu vàng trong tay!
Sau đó hai tay Triệu Càn Thiên cầm thương, đột nhiên đâm Tô Tiểu Bạch.
Mà cự nhân to lớn phía trên Triệu Càn Thiên cũng hóa thành cự nhân màu vàng, cũng hai tay cầm thương đâm tới như Triệu Càn Thiên!
Oanh!
Trong nháy mắt, lực lượng kinh khủng bộc phát ra, ngay cả thiên địa này cũng bắt đầu rung động.
Mặt đất không ngừng rạn nứt, lực lượng vô tận điên cuồng trút xuống bốn phía.
Không gian không ngừng xuất hiện từng cái gợn sóng.
Giống như là không chịu nổi lực lượng mạnh mẽ này.
Thương mang màu vàng như một cột sáng to lớn nối liền trời đất, che khuất bầu trời!
Bao phủ lấy Tô Tiểu Bạch, khiến hắn không chỗ để trốn.
"Thí Thần Diệt Thế Thương! Hít! Đây là một kích mạnh nhất của tông chủ, hắn đã từng dùng một thương này diệt sát Thiên Ma Độ Kiếp đỉnh phong!"
"Xem ra tông chủ động sát tâm, muốn nhất kích tất sát tiểu tử cuồng vọng đó nên mới sử dụng loại chiêu thức kinh khủng này, phải biết, từ sau khi tông chủ trấn giết một tên Yêu Hoàng Độ Kiếp đỉnh phong thì đã không sử dụng lại chiêu này nữa!"
Hai vị trưởng lão Tử La Tông đang quan chiến nhìn thấy cảnh tượng và uy thế kinh khủng trước mắt thì lập tức hít một hơi khí lạnh, khiếp sợ nói.
Lúc này, hai người dám khẳng định, cho dù nhục thân của Tô Tiểu Bạch có mạnh mẽ như thế nào đi nữa thì cũng không thể nào sống sót dưới một thương này được.
"Tiểu tử, chết bởi Thí Thần Diệt Thế Thương của bản tọa cũng là vinh hạnh của ngươi!" Nhìn thương mang cuồng bạo màu vàng, mau lẹ như điện đó, mặc dù cảm thấy cơ thể cực kỳ suy yếu nhưng Triệu Càn Thiên vẫn nhếch miệng lên, đắc ý giễu cợt. Vì muốn lấy lại thể diện đã mất khi Tô Tiểu Bạch dùng nhục thân ngăn trở trường thương, lúc này Triệu Càn Thiên vận dụng toàn bộ linh lực trong thân thể! Điên cuồng rót vào trường thương trong tay, Thí Thần Diệt Thế Thương này ẩn chứa toàn bộ linh lực của Triệu Càn Thiên, bạo phát ra uy thế cực kỳ kinh khủng! Chỉ cần có thể giết Tô Tiểu Bạch thì những chuyện khác không là vấn đề gì cả!
Triệu Càn Thiên như đã nhìn thấy được cảnh tượng Tô Tiểu Bạch chết thảm dưới trường thương.
Nhưng đúng lúc này, Triệu Càn Thiên ngẩng đầu nhìn lại thì kinh ngạc sững sờ tại chỗ.
Chỉ thấy Tô Tiểu Bạch bị thương mang màu vàng cực kỳ cuồng bạo vây lấy lại có vẻ mặt lạnh nhạt, bình tĩnh, giống như không hề cảm nhận được lực lượng kinh khủng bên trong thương mang.
Sau đó hắn tùy ý đưa tay ra, duỗi ngón trỏ ra, điểm vào trường thương.
"Tiểu tử ngươi... ngươi dám cuồng vọng như thế!"
Triệu Càn Thiên trừng to hai mắt, vẻ mặt chấn kinh và không thể tin, sau đó giận dữ hét lên, trên mặt lộ vẻ khinh thường.
"Nếu ngươi khăng khăng muốn chết thì bản tọa chiều ngươi!"
Triệu Càn Thiên cảm thấy mình lại bị Tô Tiểu Bạch sỉ nhục, càng thêm táo bạo, mắng to.
Sau một khắc, thương mang cực kỳ cuồng bạo, ẩn chứa lực lượng kinh khủng nhanh chóng vọt tới trước mặt Tô Tiểu Bạch, kèm theo đó là uy áp kinh khủng, trong nháy mắt đâm vào ngón tay Tô Tiểu Bạch!
Không có tiếng nổ vang giống như trong tưởng tượng.
Cũng không có dao động năng lượng kinh thiên động địa, hủy diệt tất cả.
Trường thương kèo theo năng lượng kinh khủng đó như xuyên qua một thế giới khác, đã không còn ở thế giới này.
Kim sắc quang mang sáng chói mắt đang nhanh chóng nhạt xuống với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Thậm chí, Triệu Càn Thiên còn có thể cảm nhận được năng lượng kinh khủng ẩn chứa trên trường thương như bị một con Hồng Hoang mãnh thú thôn phệ.
Triệu Càn Thiên quán chú tất cả năng lượng trên người vào trong thương mang, nhưng lại như trâu đất xuống biển, trong giây lát thì tán loạn không có tung tích...
Đứng ngẩn ngơ tại chỗ, miệng há to, vẻ mặt chấn kinh và không dám tin, Triệu Càn Thiên cảm thấy thế giới sụp đổ.
"Chuyện này. . . rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì..."
"Tại sao... Thí Thần Diệt Thế Thương... Biến mất..."
Triệu Càn Thiên nghĩ mãi mà cũng không thông, rốt cuộc Tô Tiểu Bạch vận dụng thủ đoạn gì mà có thể làm cho thương mang mà hắn toàn lực đâm ra biến mất như vậy.
Nhưng Triệu Càn Thiên lại biết, người trước mặt này không hề đơn giản như những gì hắn nhìn thấy.
Thực lực của hắn mạnh kinh khủng, mạnh hơn mình nhiều!
Nếu không thì phải giải thích chuyện quỷ dị này như thế nào đây?
Làm sao giải thích được tại sao Tô Tiểu Bạch có thể dễ dàng đánh tan đòn tiến công của mình?
Nghĩ tới đây, Triệu Càn Thiên vội vàng ngẩng đầu lên, cẩn thận dò xét Tô Tiểu Bạch.
Nhưng thần thức hắn phóng ra khi tới gần Tô Tiểu Bạch mười mét thì bị một luồng chấn động vô hình, cực kỳ thần bí chặn lại.
Cho dù Triệu Càn Thiên thôi động thần thức như thế nào thì cũng không thể xuyên qua luồng chấn động thần bí đó được.
Mà trong mắt hắn, Tô Tiểu Bạch như bị một lớp sương mù thần bí bao phủ, cho dù hắn cố gắng nhìn trộm như thế nào thì Tô Tiểu Bạch vẫn vô cùng thần bí!
Trong chớp nhoáng này, sống lưng Triệu Càn Thiên lạnh lẽo, mồ hôi lạnh chảy ướt lưng.
Người có thể khiến cho cường giả Độ Kiếp đỉnh phong như hắn cũng không thể dò xét cảnh giới...
Rốt cuộc hắn là ai! Rốt cuộc hắn là cảnh giới gì! Hai vấn đề này không ngừng quanh quẩn trong đầu Triệu Càn Thiên, khiến Triệu Càn Thiên kinh hoảng!
Thậm chí Triệu Càn Thiên dám khẳng định nếu người trước mặt này muốn ra tay giết hắn thì chỉ cần quơ tay nhẹ một cái thôi là hắn sẽ mất mạng! Giờ khắc này, Triệu Càn Thiên như rơi vào hầm băng, mồ hôi lạnh ứa ra.
Mà hai vị trưởng lão Tử La Tông đang đứng ở xa quan chiến thì vẻ mặt mờ mịt.
Thí Thần Diệt Thế Thương có thể chém giết Độ Kiếp hậu kỳ, dễ dàng đánh trọng thương Độ Kiếp đỉnh phong, nếu như không đề phòng thì còn có thể đánh chết cường giả Độ Kiếp đỉnh phong.
Vậy mà lại bị Tô Tiểu Bạch dùng một ngón tay đỡ được.
Hơn nữa không chỉ lông tóc không thương mà còn nhẹ nhõm như thế, giống như Thí Thần Diệt Thế Thương này chỉ có mặt ngoài, chẳng ra làm sao cả.
Nhưng hai người biết rất rõ uy lực mạnh mẽ của Thí Thần Diệt Thế Thương này, hai người còn tận mắt nhìn thấy Lang Yêu Độ Kiếp đỉnh phong bị Thí Thần Diệt Thế Thương đâm thủng, thần hồn câu diệt!
Cũng biết rõ thực lực kinh khủng của tông chủ Triệu Càn Thiên, hai ngươi có nghĩ tới nát óc cũng không nghĩ ra được chuyện gì đang xảy ra.
Tại sao Tô Tiểu Bạch có thể cản được đòn tấn công của tông chủ Triệu Càn Thiên một cách dễ như trở bàn tay như vậy!
Trong lòng hai người chấn động như biển gầm, không thể hình dung bằng lời nói được, vẻ mặt hốt hoảng, ngay cả đồ đần cũng có thể nhìn ra được.
Không ngừng hít khí lạnh, khiến Hổ Sát và Kim Sí Đại Bằng đang bình tĩnh đứng bên cạnh nhíu mày.
"Đám ếch ngồi đáy giếng như các ngươi thì sao hiểu được thực lực của chủ thượng được?"
"Chấn kinh, khủng hoảng và không thể tin chứ hả? Vậy thì đúng rồi, tất cả những cảm xúc này đều bắt nguồn từ chuyện các ngươi không biết gì về thực lực của chủ thượng cả!"
"Bây giờ biết trên thế giới này, người này mạnh thì còn có người khác mạnh hơn, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân rồi chứ!"
Hai yêu cười lạnh quát lớn khiến sắc mặt hai vị trưởng lão Tử La Tông đỏ lên, chắc chắn xấu hổ!
"Không thú vị gì cả."
Khi bầu không khí cực kỳ kìm nén, một giọng nói lạnh nhạt vang lên.