"Quá lãng phí thời gian."
Trong lúc tất cả mọi người khiếp sợ thì một giọng nói lạnh nhạt lại vang lên.
Bao Đồng và rất nhiều trưởng lão Tử La Tông nghe vậy thì nhanh chóng lấy lại tinh thần, hoảng sợ quay đầu lại nhìn.
Đã thấy Tô Tiểu Bạch vẻ mặt lạnh nhạt, mặt không cảm xúc nhìn qua.
"Nếu các ngươi muốn thì ta chiều các ngươi.”
Tô Tiểu Bạch cũng cảm nhận được ánh mắt hoảng sợ của những người này, nhếch miệng lên cười nhạt một cái, nói: "Dù sao, giúp người là niềm vui."
Nghe nói như thế, sắc mặt đám người Bao Đồng đại biến.
"Ngươi. . . Ngươi muốn làm gì!"
"Chẳng lẽ ngươi muốn diệt toàn bộ Tử La Tông ta!"
Đám người hoảng sợ kêu to, thậm chí không nhịn được mà kinh hoảng rút lui.
Muốn rời xa Đại Ma Vương Tô Tiểu Bạch.
Dù sao, trước đó Tô Tiểu Bạch hời hợt đánh ra một kiếm nhưng uy lực không thể diễn tả nổi đó đã đánh tan lòng tin của những người này.
Thực lực cực kỳ mạnh mẽ khiến cho tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều biết.
Tất cả bọn họ cộng lại thì thực lực vẫn chênh lệch với Tô Tiểu Bạch như lạch trời.
Hoàn toàn không thể là đối thủ của Tô Tiểu Bạch.
Nếu còn muốn động thủ thì chính là đi chịu chết!
“Toàn bộ?”
Tô Tiểu Bạch nghe những người này nói vậy thì khinh thường cười lạnh nói: "Thế nào, mấy ngươi các ngươi có thể đại biểu cho toàn bộ Tử La Tông?"
Thấy hắn khinh thường mình như vậy, đám người trầm mặc. Tử La Tông thế lực mạnh mẽ, đệ tử trong tông không có ba vạn thì cũng có hai vạn.
Mà toàn bộ trưởng lão tông môn lại ở chỗ này, bọn họ chính là cường giả đỉnh cao trong tông môn.
Mặc dù bọn họ không thể đại biểu cho toàn bộ tông môn nhưng nếu xét theo một khía cạnh khác thì nếu bọn họ chết thì không khác gì Tử La Tông bị diệt môn.
"Tuy nhiên, cho dù giết ngươi các ngươi thì cũng tương đương với diệt toàn bộ Tử La Tông, vậy ta cũng sẽ không nương tay."
Sau đó, Tô Tiểu Bạch lại lạnh lẽo nói.
Lời vừa dứt, bọn người Bao Đồng không dám tin, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn Tô Tiểu Bạch.
Trong mắt tràn đầy tuyệt vọng và hoảng sợ.
Sau đó nhìn thấy Tô Tiểu Bạch tiện tay điểm một cái, trong nháy mắt một đạo kiếm quang tỏa ra ánh sáng vàng loá mắt, cực kỳ sắc bén từ trong tay Tô Tiểu Bạch xông lên thiên không!
Kiếm quang cực kỳ sắc bén, cuồng bạo, trong giây lát đã bay lên không, dưới ánh mắt kinh hãi của bọn người Bao Đồng, kiếm quang vạch phá bầu trời, bay nhanh đến!
"Chạy mau!"
Không biết là ai hoảng sợ kêu to, hơn mười vị trưởng lão khí thế hung hãn của Tử La Tông quay đầu hốt hoảng chạy trốn.
Nếu có người nhìn thấy dáng vẻ chật vật này thì sẽ không tin những người này là trưởng lão Tử La Tông.
Đám người hốt hoảng chạy trốn, nhưng tốc độ của đạo kiếm quang sắc bén đó cực nhanh, trong chớp mắt đã đánh tới.
Phốc phốc!
Phốc phốc!
Chỉ nghe tiếng da thịt bị kiếm quang sắc bén đâm thủng không ngừng vang lên.
Giống như một cây kẹo hồ lô, hơn mười bóng người đang phi nước đại bị đạo kiếm quang này xuyên thủng trong khoảnh khắc.
Bao Đồng sững sờ tại chỗ, trợn mắt há hốc mồm, hai mắt đỏ thẫm, nghiến răng nghiến lợi, trên trán nổi gân xanh, nhìn mười vị trưởng lão tông môn không ngừng rơi xuống.
Đập xuống đất, tro bụi bay mịt mù.
Kiếm quang tung hoành, kim sắc quang mang vạch phá bầu trời, trong giây lát, Bao Đồng thấy hơn mười vị trưởng lão tông môn đó ngã xuống, không còn chút sức sống.
Toàn bộ trưởng lão tông môn đến đây trợ giúp giờ chỉ còn lại một mình hắn đứng đó.
Bao Đồng không thể tin được những gì mình nhìn thấy.
Ai mà ngờ được, Tử La Tông cường thịnh lại bị hủy diệt như vậy.
Mờ mịt, tuyệt vọng nhìn đống thi thể đó, Bao Đồng chỉ cảm thấy mình là tội nhân hủy diệt tông môn.
Nếu không phải là mình khăng khăng muốn giết người này để báo thù cho tông chủ thì đâu có làm cho trưởng lão tông môn chết sạch ở đây.
Nghĩ tới đây, Bao Đồng càng cảm thấy tội mình đáng chết vạn lần, chính mình hại chết những trưởng lão này, làm cho tông môn hủy diệt!
Nghĩ đến đây, Bao Đồng càng tuyệt vọng hơn, càng tự trách hơn, trong nháy mắt, suy nghĩ mình mới là người đáng chết nhất xuất hiện trong đầu.
Hổ Sát và Kim Sí Đại Bằng đứng bên cạnh Tô Tiểu Bạch, hơi không hiểu, tại sao Tô Tiểu Bạch giết hết tất cả mọi người, dư uy còn sót lại của kiếm quang vẫn có thể giết chết Bao Đồng.
Nhưng tại sao hắn lại không giết Bao Đồng?
Đang lúc hai người không nhịn được, muốn mở miệng nhắc nhở thì lại kinh ngạc phát hiện, Bao Đồng rất lạ!
"Tình. . . Tình huống như thế nào!"
Sau một khắc, Hổ Sát chấn kinh nói, trừng to hai mắt nhìn lại.
Chỉ thấy Bao Đồng mờ mịt và tuyệt vọng, giống như là rơi vào trong ảo cảnh, sắc mặt không ngừng thay đổi hết xanh rồi đỏ, trên người còn phát ra khí tức bạo ngược, điên cuồng.
Tẩu hỏa nhập ma?
Trong nháy mắt Hổ Sát và Kim Sí Đại Bằng thấy cảnh này thì nghĩ tới bốn chữ này.
Nhưng, không có bất kỳ Thiên Ma nào dẫn dụ, càng không có nhân tố bên ngoài ảnh hưởng, tại sao Bao Đồng Độ Kiếp hậu kỳ này lại vô duyên vô cớ tẩu hỏa nhập ma, rơi vào điên cuồng?
Không đợi hai người nghĩ rõ ràng, sau một khắc, chỉ thấy khóe miệng Bao Đồng đang làm ra cử chỉ điên rồ đó nhúc nhích, tựa như đang lẩm bẩm cái gì, bỗng nhiên đưa tay rút một thanh trường kiếm ra.
Trường kiếm sắc bén, kiếm quang như nước, tản ra hàn mang lăng liệt.
"Ta đáng chết. . . tội ta đáng chết vạn lần, ta không còn mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông tông môn, người nên chết phải là ta! Bao Đồng đột nhiên điên cuồng gầm lên một tiếng, sau đó dưới ánh mắt chấn kinh và không dám tin của Hổ Sát và Kim Sí Đại Bằng, Bao Đồng bỗng nhiên giơ kiếm, trường kiếm tỏa hào quang."
Một cái đầu bay lên trời, máu chảy ồ ạt. Thi thể không đầu của Bao Đồng nằm rạp xuống, máu chảy lên láng.
Yên tĩnh.
Kiềm nén.
Trầm mặc.
Hổ Sát, Kim Sí Đại Bằng và hai tỷ muội Kha Tuyết Kha Sương thấy vậy thì ngây ra như phỗng, không ngờ được vị trưởng lão sau cùng của Tử La Tông lại tự vẫn!
"Rốt. . . rốt cuộc chuyện này là như thế nào. . ." Hít một hơi khí lạnh, Hổ Sát lấy lại tinh thần, không kiềm được sợ hãi trong lòng, nói.
"Là. . . chẳng lẽ là tâm thần thất thủ, dẫn ra tâm ma cho nên mới tự sát?"
Kim Sí Đại Bằng lắp bắp, khiếp sợ suy đoán.
Vừa dứt lời, tất cả mọi người quay đầu lại nhìn Tô Tiểu Bạch đang lạnh nhạt đứng đó.
"Chuyện đã xong, có thể đi rồi."
Tô Tiểu Bạch vẻ mặt lạnh nhạt, không giải thích thêm.
Đám người thấy thế thì vội vàng gật đầu.
Kha Tuyết và Kha Sương dựa trong ngực Tô Tiểu Bạch, Tô Tiểu Bạch đằng không, bay về phía xa.
Hổ Sát và Kim Sí Đại Bằng nhìn thoáng qua sườn núi toàn là thi thể, máu chảy thành sông này, trong lòng tự hỏi, có nên thu dọn một chút hay không.
Nhưng hai người còn đang chần chờ do dự thì một ngọn lửa vô danh đột nhiên bùng lên.
Qua trong giây lát, sườn núi này hóa thành một cái biển lửa, thiêu rụi tất cả thi thể và huyết dịch trong đó.
Biển lửa cháy hừng hực, ánh lửa soi sáng hai người.
Hai người thấy thế thì hít một ngụm khí lạnh, sau đó không dám chần chờ, quay đầu đuổi theo.