Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện (Bản Dịch)

Chương 1212 - Chương 1252. Tâm Ý Của Kha Tuyết

Chương 1252. Tâm ý của Kha Tuyết
Chương 1252. Tâm ý của Kha Tuyết

Trên vách núi Thâm Uyên Cốc, bọn người Tô Tiểu Bạch rời đi, biển lửa cháy hừng hực.

Chỗ vốn hoang tàn vắng vẻ này lại khôi phục yên tĩnh.

Hỏa diễm thiêu đốt không lâu sau thì tắt.

Hơn mười bộ thi thể và máu tươi chảy thành một dòng suối nhỏ trong này bị biển lửa đốt thành tro bụi, trong giây lát thì bay hết.

Trong không khí còn lại mùi cháy khét.

Mà dưới vách núi, trong Thâm Uyên Cốc, ma khí không ngừng bốc lên cuồn cuộn, không khác gì trước đó.

Mà sau một khắc, ma khí vốn bình tĩnh lại đột nhiên bốc lên.

Giống như là biển lửa cháy hừng hực, không ngừng bốc cháy lên, ma khí trùng thiên điên cuồng xông ra bốn phía.

Nhưng khi những ma đạo này muốn xông ra khỏi Thâm Uyên Cốc thì thấy trên Thâm Uyên Cốc đột nhiên xuất hiện một màn sáng màu đỏ thắm!

Trên màn sáng này có hỏa diễm lan tràn, thiệu rụi toàn bộ ma khí muốn xông ra khỏi Thâm Uyên Cốc!

Một tiếng kêu to vang vọng trong biển lửa.

Nếu những trưởng lão Tử La Tông không chết, nhìn thấy con tam túc điểu to lớn trong ngọn lửa cháy hừng hực thì sẽ kính như thần minh.

Biển lửa tăng vọt, trong ma khí bốc lên trong Thâm Uyên Cốc, một con ma đầu sau lưng mọc ra hai cánh, thân thể khổng lồ như bị lột da, toàn thân là cơ bắp đỏ như máu.

Diện mạo dữ tợn đáng sợ, hai mắt đỏ thẫm, trong ma khí đang điên cuồng bốc lên, ma đầu này bỗng nhiên ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn biển lửa đang cháy hừng hực đó và Tam Túc Kim Ô trong biển lửa. Sau đó, khi biển lửa tăng vọt thì lặng yên không tiếng động rơi xuống trong Thâm Uyên Cốc. Giống như chưa từng xuất hiện.

Không lâu sau, theo ma đầu này biến mất, ma khí bốc lên cuồn cuộn đó cũng dần dần bình ổn lại. Ngay trong biển lửa, Tam Túc Kim Ô vẫn hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang không ngừng truy tìm kẻ cầm đầu khiến cho ma khí bạo động nhưng lại không phát hiện được gì hết.

Khi ma khí bình ổn lại, Tam Túc Kim Ô trong biển lửa gào lên một tiếng, sau đó biến mất với biển lửa.

Thâm Uyên Cốc lại khôi phục lại bình tĩnh.

Cách Thâm Uyên Cốc mấy trăm dặm.

Nơi đây cổ thụ che trời, tán cây to lớn rậm rạp, có thể che chắn toàn bộ ánh nắng, mà dưới cổ thụ che trời đó, các loại kỳ hoa dị thảo mọc rất tươi tốt.

Sức sống dào dạt.

Mà cách đó không xa, có một dòng suối nhỏ trong vắt thấy đáy chảy ngang qua rừng cây nhìn không thấy phần cuối này.

"Tỷ tỷ, bây giờ ta đã đột phá Hóa Thần trung kỳ, đến cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ!"

Một giọng nói thanh thúy như chim hoàng oanh, tràn đầy vui sướng vang lên bên cạnh dòng suối nhỏ cách đó không xa.

Kha Sương mặc một bộ váy dài màu trắng, hoàn mỹ phô ra vóc người cao gầy thướt tha, lúc này, bên cạnh nàng cũng có một nữ tử có vóc người hoàn mỹ không kém.

Nàng chớp chớp mắt, trên mặt tràn ngập đắc ý và vui vẻ.

"Tỷ tỷ, bây giờ người đến cảnh giới gì rồi?”

Lúc này trong đôi mắt linh động của Kha Sương tràn đầy vẻ giảo hoạt, ngẩng đầu nhìn nữ tử bên cạnh, hỏi.

Ngồi trên tảng đá bên cạnh dòng suối nhỏ, Kha Tuyết nghe Kha Sương líu ríu hỏi nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía trước, nhìn bóng người xuất trần trước mặt.

Từ khi ở vách núi, trong lúc Kha Tuyết nguy cấp nhất, Tô Tiểu Bạch xuất hiện như thiên thần đến thế gian, đánh lui toàn bộ yêu quái của Vạn Yêu Sơn truy sát tới, sau đó trị thương cho mình.

Kể từ lúc đó, cả tinh thần và thể xác của Kha Tuyết đều thuộc về Tô Tiểu Bạch.

Sau đó trở lại Thanh Khâu, không lúc nào mà Kha Tuyết không suy nghĩ, không biết đến khi nào mình mới có thể gặp lại Tô Tiểu Bạch.

Khi gặp lại Tô Tiểu Bạch thì sẽ là tình huống như thế nào.

Nhưng ai mà ngờ được, khi gặp lại Tô Tiểu Bạch cũng là ở Thanh Khâu.

Mà người mà nàng ngày nhớ đêm mong đã trở thành tướng công của muội muội…

Chuyện này khiến Kha Tuyết vô cùng buồn rầu.

Tình cảm của mình nên giải quyết như thế nào?

Một bên là muội muội, một bên là tình cảm của mình.

Vốn Kha Tuyết muốn chôn giấu toàn bộ tình cảm mà mình dành cho Tô Tiểu Bạch.

Nhưng chuyện xảy ra trong di tích Cửu Vĩ Thiên Hồ, Tô Tiểu Bạch và ba người Kha Sương cùng rơi vào nguy hiểm to lớn.

Thậm chí thiếu chút nữa là chết trong di tích Cửu Vĩ Thiên Hồ.

Nếu không nhờ Tô Tiểu Bạch kịp thời chạy tới thì e là nàng đã chết.

Chuyện này khiến cho Kha Tuyết quyết định từ bỏ chuyện giấu diếm tình cảm của mình.

Nàng muốn nói cho Tô Tiểu Bạch biết tất cả tâm tư, tình cảm của mình.

Cho dù kết quả cuối cùng là như thế nào đi nữa.

"Tỷ tỷ, ngươi đang suy nghĩ gì đấy?"

Kha Sương hỏi cả buổi mà thấy Kha Tuyết vẫn sững sờ tại chỗ, kinh ngạc nhìn phía trước thì không khỏi nghi hoặc nhìn theo ánh mắt của nàng, thấy được bóng dáng lạnh nhạt xuất trần của Tô Tiểu Bạch thì tròng mắt đảo một vòng, cười hắc hắc nói.

Nghe vậy, Kha Tuyết nhanh chóng kịp phản ứng, quay đầu mờ mịt nhìn Kha Sương, thấy Kha Sương nở một nụ cười ý vị thâm trường thì gương mặt xinh đẹp ửng đỏ.

Giống như là những gì trong lòng mình đều bị Kha Sương nhìn thấu hết.

"Không có... Không nghĩ gì cả..."

"Thật sao?" Thấy dáng vẻ thẹn thùng và câu nói lắp bắp của Kha Tuyết thì Kha Sương lại cười hắc hắc, nói: "Có phải tỷ tỷ đang nghĩ về tướng công?”

"Không có... Không có..." Nghe vậy, bản thân không biết nên đối mặt với muội muội Kha Tuyết như thế nào, vội vàng ngẩng đầu khoát tay nói. Nhưng sau khi nói xong, Kha Tuyết lại chần chờ mở miệng nói: "Muội muội, nếu tỷ tỷ... Tỷ tỷ làm ra chuyện có lỗi với ngươi, ngươi có tức giận không?"

"Vậy phải xem tỷ tỷ có lỗi gì với ta!”

Hai mắt Kha Sương sáng lên, vẻ mặt giảo hoạt, ôm Kha Tuyết vào trong ngực.

"Tỷ tỷ còn nhớ lời thề của chúng ta không?”

Lúc này, Kha Sương ôm Kha Tuyết, vẻ mặt như đang nhớ lại.

"Lúc ấy chúng ta đã nói, phải ở bên nhau vĩnh viễn!”

"Ta vẫn nhớ…”

Kha Tuyết nghe vậy thì cũng nhớ lại, nói.

Lúc ấy hai người còn nhỏ.

Nhưng tình cảm lại cực kì tốt.

Lúc ấy, hai người đã bàn tính xong hết.

"Nhưng bây giờ..."

Kha Tuyết lấy lại tinh thần, cười khổ nói: "Ngươi đi theo Tô công tử, chúng ta... Chúng ta..."

"Tỷ tỷ, có phải ngươi đang nghĩ chuyện chúng ta không thể ở bên nhau vĩnh viễn không?"

Kha Sương thấy thế thì cười nói: "Chuyện này rất dễ giải quyết!"

"Giải quyết như thế nào?"

Kha Tuyết nghe vậy thì hiếu kỳ hỏi.

"Chỉ cần ngươi cũng trở thành nữ nhân của tướng công, như vậy thì chẳng phải chúng ta có thể ở bên nhau vĩnh viễn rồi sao!" Kha Sương lại tươi cười rạng rỡ, vui vẻ nói.

Thậm chí không đợi Kha Tuyết đáp lại, nàng đã tự nói: "Nếu làm như vậy, không chỉ ta và tỷ tỷ có thể ở bên nhau vĩnh viễn mà là ba người chúng ta ở bên nhau vĩnh viễn!"

Nghe nói như thế, trong nháy mắt, Kha Tuyết ngẩn ngơ!

Nàng muốn nói cho Tô Tiểu Bạch biết tâm tư, tình cảm của mình.

Nhưng bây giờ, nàng còn chưa kịp nói thì Kha Sương đã nói thay nàng.

Hết chương 1252.
Bình Luận (0)
Comment