Thân hình Âu Dương Đạc run rẩy kịch liệt, trên mặt hắn hiện lên vẻ đau đớn, trong hai tròng mắt lộ ra vẻ khó tin, hắn nằm mơ cũng không ngờ đến.
Thanh Phong thánh nhân lại lợi hại như vậy, chỉ tùy tiện đánh ra một quyền đã làm cho hắn bị thương nặng. Thực lực của Thanh Phong thánh nhân thật sự rất khủng bố, vượt xa tưởng tượng của hắn.
Trong đầu Âu Dương Đạc truyền đến tiếng nổ đùng đùng, hắn cảm thấy có một luồng năng lượng khủng bố đang tàn sát bừa bãi ở trong thức hải của mình, phá hủy linh hồn của hắn, làm hắn cảm nhận được một loại đau đớn thấu tận xương tủy.
Toàn thân truyền đến từng đợt đau nhức tan nát või lòng, khuôn mặt cũng vặn vẹo trên trán mồ hôi to bằng hạt đậu lăn xuống.
“Hừ.”
Thanh Phong thánh nhân hừ lạnh một cái, hai tay nắm chặt thành quyền, nện mạnh một quyền vào ngực Âu Dương Đạc.
Một quyền hạ xuống, một tiếng nổ mạnh vang lên, thân thể Âu Dương Đạc lại một bị đánh bay ra ngoài ngã lăn quay trên đất, miệng hắn lại tiếp tục phun ra một ngụm máu tươi.
“Phốc.”
Âu Dương Đạc không nhịn được lại phun ra một ngụm máu nữa, sắc mặt trở nên trắng bệch, hơi thở cả ngươi đều trở nên suy yếu, rõ ràng một quyền này đã tạo thành thương thế không nhẹ với hắn.
“Âu Dương Đạc.”
Âu Dương Tình thấy cảnh này hốc mặt ươn ướt, trong mắt nàng ngập tràn nước mặt, trên mặt nước mắt lại càng chảy không ngừng.
“Ca, huynh sao rồi, huynh đừng làm muội sợ, huynh tuyệt đối không được có chuyện gì… Minh. Minh…”
Âu Dương Tình vừa khóc vừa chống lại ánh mắt của Thanh Phong thánh nhân, trên mặt nàng đầy nước mặt, hai má đầy vẻ đau khổ.
“Muội yên tâm, ta vẫn chưa chết mà, muội khóc cái gì.”
Âu Dương Đạc ngẩng đầu nhìn thoáng qua Âu Dương Tình, nhếch miệng cười lộ ra hàm răng trắng noãn chỉnh tề, giọng khàn khàn nói.
Tuy ngoài miệng Âu Dương Đạc nói mình chưa chết, nhưng trong lòng hắn biết rõ, thương thế của đã đến mức độ rất nghiêm trọng rồi.
Hiện tại hắn giống như một người bệnh cận kề cái chết, có thể chết bất cứ lúc nào.
“Âu Dương Đạc, hôm nay ngươi phải chết.”
Thanh Phong thánh nhân lạnh lùng nhìn lướt qua Âu Dương Đạc đang nằm trên mặt đất, trên mặt bao phủ sương lạnh, thân hình vừa động đã đi về phía Âu Dương Đạc.
Âu Dương Đạc nhìn Thanh Phong thánh nhân từng bước tới gần mình, trong ánh mắt lóe lên tia sợ hãi, ở trong mắt hắn mỗi một bước mà Thanh Phong thánh nhân bước ra đều xuất hiện một cái hố đen.
Trên mặt Âu Dương Đạc đầy vẻ sợ hãi, thân hình hắn cố gắng lui về phía sau, muốn chạy trốn khỏi đây.
Nhưng hắn vừa đi được hai bước đã bị Thanh Phong thánh nhân chặn đường.
Thanh Phong thánh nhân hừ lạnh một cái, thân hình vừa động trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Âu Dương Đạc, vung nắm đấm đánh về phía Âu Dương Đạc lần nữa. Trên mặt Âu Dương Đạc lộ ra vẻ hoảng sợ vội vàng vận chuyển tiên nguyên trong cơ thể, huy động toàn bộ sức mạnh bên trong, muốn chống lại công kích của Thanh Phong thánh nhân.
“… Ầm ầm.”
Một quyền của Thanh Phong thanh nhân đánh xuống trực tiếp đập vào lồng phòng ngự mà Âu Dương Đạc khởi động, cả người Âu Dương Đạc đều bị đánh bay ra ngoài ngã xuống trên mặt đất.