Đập xuống làm bụi đất bay đầy trời, Âu Dương Đạc lại há mồm phun ra một ngụm máu tươi.
“Phốc xuy.”
Máu tươi từ trong miệng phun ra, trên mặt hắn lộ ra vẻ đau đớn, sắc mặt tái nhợt, máu tươi từ khóe miệng nhỏ xuống đất như thác nước.
“Thực lực của ngươi đúng là không tệ, nhưng mà dù thực lực của ngươi có mạnh trở lại, có đủ năng lực thì sao? Thực lực của Thanh Phong thánh nhân ta quá mạnh rồi, cho dù ngươi có tu vi Thần Vương, vẫn không phải là đối thủ của ta, hôm nay ta muốn làm ngươi mãi mãi không xoay người được.”
Sắc mặt Thanh Phong thánh nhân vô cùng âm trầm, gằn từng tiếng nói với Âu Dương Đạc.
Âu Dương Đạc nghe vậy biểu tình trên mặt lại càng dữ tợn, hắn dùng sức mạnh toàn thân đánh một chiêu về phía Thanh Phong thánh nhân, ý đồ muốn đánh nhau với hắn, cho dù liều mạng cũng không khuất phục đối phương.
“Phanh.”
Chỉ thấy một cảnh như sau, nắm đấm của Âu Dương Đạc va chạm với nắm đấm của Thanh Phong thánh nhân, hai người cùng lui về sau mấy bước.
Âu Dương Đạc chân mềm nhũn, trực tiếp ngã lăn quay trên đất, sắc mặt tái nhợt, bộ dạng như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
“Hừ.”
Thanh Phong thánh nhân hừ lạnh, lại đánh một chiêu nữa về phía Âu Dương Đạc.
“Lý.”
Âu Dương Đạc thấy Thanh Phong thánh nhân lại muốn xông lên chiến đấu với mình thì vội vàng lách mình sang bên cạnh để tránh, công phu nhanh như chớp, trốn đến chỗ cách Thanh Phong thánh nhân mấy chục bước.
Thanh Phong thánh nhân nhìn bộ dạng của Âu Dương Đạc, mày rậm chau lại. Biểu hiện của Âu Dương Đạc làm trong lòng hắn rất kinh ngạc, ở trước mặt hắn Âu Dương Đạc như một con gà con yếu ớt.
Hắn vung tay lên là có thể giết chết.
“Tiểu món lòng, nhìn thấy không, chỉ bằng ngươi căn bản không thể ngăn cản được cường giả của Âu Dương gia tộc ta, ngươi cũng xứng thách đấu với lão phu? Đúng là không biết tự lượng sức.”
Thanh Phong thánh nhân cười lạnh, lại vọt về phía Âu Dương Đạc.
“Phốc xuy.”
Âu Dương Đạc lại phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt lại càng tái nhợt, nhưng mà trên mặt hắn lại không một chút sợ hãi, ngược lại còn lộ ra một nụ cười lạnh.
“Thanh Phong, ta nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi muốn giết ta, không có cửa đâu. Cho dù ta có chết cũng sẽ không khoanh tay chịu chết. Ngươi chờ xem ta nhất định sẽ báo thù rửa hận, ta nhất định sẽ nghiền xương ngươi thành tro.”
Trong mắt Âu Dương Đạc lộ ra thù hận, hắn hung tợn trừng mắt với Thanh Phong thánh nhân, giận dữ hét to, giống như tiếng sấm cuồn cuộn, vang vọng trong sơn cốc trống trải, đinh tai nhức óc.
Một câu này của Âu Dương Đạc giống như sấm sét giữa trời hoang, làm Thanh Phong thánh nhân thấy kinh sợ trong lòng, sắc mặt cũng hơi đổi.
Trái tim hắn nhảy lên kịch liệt, hắn cảm giác như sâu trong nội tâm có một tòa núi lớn đè nặng làm hắn không thể thở nổi.
Thanh Phong thánh nhân từ nhỏ tu luyện ‘Thanh Vân Kiếm Quyết’, cho tới bây giờ đều là con đường bằng phẳng, thuận buồng xuôi gió, chưa phải trải qua gian khổ, hắn vẫn nghĩ mình là ngươi cường đại nhất.
Ai dám khiêu khích hắn, hắn sẽ dẫm nát đối phương dưới lòng bàn chân, nhưng mà sau khi gặp được Âu Dương Đạc hắn mới phát hiện, thì ra mình đã đánh giá cao bản thân.
Thực lực của Thanh Phong thánh nhân đúng là rất mạnh, cho dù là cường giả cấp bậc Thần Tôn cũng không thể sánh ngang với hắn, nhưng mà ở trước mặt Âu Dương Đạc lại không có chút phần thắng nào.