Cố tình mỗi lần đều nói không lại Tô Tiểu Bạch, đúng là tự rước lấy nhục.
Lang Phong giữ chặt cổ Hổ Tam Sơn, cạn lời nói: “Ngươi đi theo ta đừng ở đây gây rối nữa.”
Lúc này Hổ Tam Sơn không phản bác, hắn vốn muốn ở lại giám sát Tô Tiểu Bạch nhưng không ngờ lòng tốt của mình lại bị coi như chuyện phá hoại, thì ra Tô Tiểu Bạch không lười biếng mà là trong đám Nhân tộc bọn họ còn có một người giỏi trận pháp hơn.
Mặt Hổ Tam Sơn lập tức đỏ lên, hắn rất xấu hổ.
Lang Phong nhếch nhếch mày, biết là hắn (HTS) đã biết mình sai rồi, vì thế cũng không nói hắn nữa, chỉ nhìn hắn bất đắc dĩ, không nói gì.
Hổ Tam Sơn nói với vẻ có lỗi: “Xin lỗi, lần này là do ta kích động.”
Thấy lần này hắn đã có tiến bộ, còn biết mình làm sai, có người cảm thấy người khác thực lực yếu chính là lỗi của họ.
Điều này làm Lang Phong hơi bất ngờ, trên thực tế, Hổ Tam Sơn vẫn giữ quan điểm như vậy, dù Lang Phong có nói với hắn thế nào hắn vẫn không sửa được, làm Lang Phong đành phải chịu thua.
“Sao lần này ngươi lại cảm thấy mình làm sai, đây đúng là một chuyện rất khó tin.”
Lang Phong không thể tin được hỏi, trong giọng nói chứa đầy kinh ngạc.
Hổ Tam Sơn thấy vậy rất muốn đánh người, nhưng thực lực của hắn và Lang Phong xấp xỉ nhau, đánh lên chắc cũng không hết giận được.
Hổ Tam Sơn đành phải nhịn xuống tức giận, nói: “Điều này còn phải dùng cảm thấy sao? Trước kia vốn là lỗi của người khác, chỉ có lúc này là ta làm sai.”
Da mặt Hổ Tam Sơn rất dày, hắn trực tiếp khẳng định.
Lang Phong thấy vậy khóe miệng run rẩy, biết Hổ Tam Sơn là ngạo kiều (ngoài lạnh trong nóng), nên cũng không nói gì.
Dọc theo đường đi bởi vì không thể phi nhanh như lúc trước nên đi rất mệt.
Lần này bọn họ phải quan sát phương hướng mắt trận, đi rất chậm, nhưng cũng không cảm thấy mệt lắm, có điều linh khí tiêu hao nhiều hơn.
Trực tiếp ăn một viên bổ linh đan, đã khôi phục hoàn toàn.
Âu Dương Tình với Kha Sương Kha Tuyết còn rất nhiều linh đan nên không sợ không đủ dùng. Mà thân thể Yêu tộc rất mạnh, chút mệt nhọc này không là gì đối với bọn họ.
Mày Tô Tiểu Bạch nhíu chặt, nhìn Âu Dương Trạch hỏi: “Có phát hiện gì không?”
Âu Dương Trạch lắc đầu, áp lực trong lòng rất lớn.
“Không có nhiều thời gian, phải nhanh lên.”
“Ta biết rồi.”
Trong lòng Âu Dương Trạch hơi lo lắng, nhìn Tô Tiểu Bạch nói: “Tiểu Bạch đại sư, nếu ta không tìm được mắt trận thì sao, phải làm sao đây?”
“Đừng lo lắng, vẫn còn có ta mà, ta sẽ không để ngươi có chuyện gì.”
Tô Tiểu Bạch cười nói, dáng người cao ngất làm người ta rất có cảm giác an toàn.
Lúc này Âu Dương Trạch mới nở nụ cười, rõ ràng rất vui vẻ, có Tô Tiểu Bạch bảo đảm trong lòng hắn yên tâm hơn rất nhiều.
“Các ngươi có cảm thấy có hơi bất thường không?”
Tô Tiểu Bạch hỏi, sao hắn lại cảm giác càng đi càng cố sức, lúc đầu hắn chỉ nghĩ là mình đi mệt cho nên mới sinh ra ảo giác, nhưng mà bây giờ cảm giác ngày càng rõ ràng, đắc biệt là sau khi họ dừng lại.
Cảm giác rõ ràng trên người như có tảng đá lớn rất nặng đè lên đầu, hơi khó thở. Mình còn cảm giác được rõ ràng như vậy thì nhóm Âu Dương Tình, Kha Sương Kha Tuyết càng không cần phải nói.
Tô Tiểu Bạch nói với Âu Dương Trạch: “Ngươi cũng cảm giác được đúng không, ngươi ở đây, ta đi xem muội muội của ngươi với đám Kha Sương Kha Tuyết.”