Âu Dương Trạch gật đầu, cho dù lúc này hắn rất muốn Tô Tiểu Bạch có thể ở đây bảo vệ hắn. Nhưng mà những người khác đều là nữ nhân, hơn nữa trong đó còn có một người là muội muội của hắn, hắn rất lo lắng cho Âu Dương Tình.
Vì vậy đồng ý không cần suy nghĩ.
Bởi vì dù sao hắn ở đây tạm thời sẽ không xảy ra chuyện gì.
“Tô Tiểu Bạch đi đến chỗ nhóm Kha Sương, nhìn thấy ba nữ nhân bị ép tới đứng không yên. Hắn lập tức đi tới truyền cho các nàng một ít linh lực, lúc này ba người mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Kha Tuyết mím môi, hơi ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, ta lại gây cản trở cho ngươi.”
Âu Dương Tình biết nàng là người tự ti, nghe vậy lộ ra một nụ cười miễn cưỡng nói: “Sao ngươi lại nói như vậy, nếu ngươi kéo chân Tiểu Bạch đại sư thì không phải chúng ta cũng như vậy sao?”
Kha Sương không biết nên nói gì mới phải, lại nghe Âu Dương Tình nói tiếp.
“Yên tâm đi, Tiểu Bạch đại sư sẽ không trách ngươi đâu, ta nói đúng không, Tiểu Bạch đại sư?”
Giọng nói của Âu Dương Tình nghe sang sảng làm lòng người cũng vui vẻ lên.
Tô Tiểu Bạch cười nói: “Đúng vậy, các ngươi không cần lo lắng, nếu cảm thấy thực lực của mình quá yếu thì nghĩ cách tăng lên là được.”
Âu Dương Tình nháy nháy mắt với Kha Tuyết, Kha Tuyết lộ ra một nụ cười nhẹ, trong lòng đã thoải mái hơn nhiều.
“Các ngươi còn đi được không? Ta đưa các ngươi đi hội họp với Âu Dương Trạch, hiện giờ nơi này lúc nào cũng có thể xảy ra nguy hiểm, cho nên mọi người ở cùng một chỗ sẽ tốt hơn, nếu không ta lo mình sẽ không thể bảo vệ tốt cho các ngươi.”
Mấy người nghe vậy thì rất cảm động, dọc theo đường đi Tô Tiểu Bạch đã không bỏ rơi bọn họ.
Đúng là một người tốt.
Các nàng thật may mắn khi gặp được hắn.
Tô Tiểu Bạch thấy bọn họ không nói gì thì dẫn theo ba người đi về phía Âu Dương Trạch, nói: “Giờ các ngươi nghỉ ngơi ở đây một chút.”
Nói xong chỉ vào tảng đá gần nhất, bảo nhóm người đến tảng đá trong một góc nghỉ ngơi. Mà Tô Tiểu Bạch cũng tham gia vào trong việc tìm kiếm sơ hở của trận pháp.
Âu Dương Trạch thấy Tô Tiểu Bạch lại gần thì lập tức nói với hắn: “Tiểu Bạch đại sư, ta có một chút phát hiện, đây là một trận luân hồi.”
Tô Tiểu Bạch cũng có nghe nói về trận pháp này, nghe đồn người bị nhốt trong trận pháp này nếu không thể tìm thấy mắt trận thì sẽ bị trọng lực của trận pháp đè chết.
Sau đó lại sống lại và lặp lại sinh tử, nghe có vẻ rất đáng sợ.
Sắc mặt Tô Tiểu Bạch trầm xuống, thật không ngờ lại là trận pháp nguy hiểm như vậy. Hiện giờ bọn họ đã cảm nhận được trọng lực rất lớn, nếu còn tiếp tục như vậy thì bọn họ sẽ từng bước từng bước bị đè thành thịt nát.
Nghĩ thôi đã thấy đáng sợ.
Chẳng trách sắc mặt Âu Dương Trạch lại tái nhợt như vậy, Tô Tiểu Bạch nói: “Xem ra không thể trì hoãn nữa, hai người chúng ta cùng nghĩ cách giải quyết trận pháp này.”
Nghỉ ngơi một lúc mọi người lại bắt đầu đi lên núi, thời tiết cũng ngày càng nóng, ở nơi này giống như bị nhốt trong một cái lồng hấp, mà bọn họ đều là bánh sủi cảo đang chờ hấp chín.
Tô Tiểu Bạch hít một hơi thật sâu.
Đột nhiên trong đầu lắn lóe lên quầng sáng, trong lòng có một ý tưởng, nhìn Âu Dương Đạc nói nhỏ.
“Nếu trên mặt đất không tìm được sơ hở, hay là chúng ta xuống dưới đất tìm.”